Chương trước
Chương sau
Tên cường giả nhân tộc kia chết đi không những không làm cho mọi người sợ hãi mà ngược lại kích thích hung tính bên trong thân mỗi người.
Con thỏ bị dồn đến bước đường cùng còn cắn ngược lại huống gì là một đám cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh, dù cho đó chỉ là sơ kỳ, bọn họ bị mấy tháng trời hành hạ tâm lý chịu đựng cũng gần đến giới hạn, bây giờ có một người dẫn đầu, người khác cũng đều bộc phát mà lên.
“ Giết giết giết… Giết chết đám súc sinh này… Đây đều là các ngươi ép ta.”
Một tên cường giả nhân tộc rống lớn, hắn cũng không hướng về phía mấy con Thanh Giao mà hướng về phía thanh niên bị lão giả đánh thương lúc trước mà tự bạo.
Ở bên cạnh người này còn có 2 người khác, cũng đồng dạng ôm tâm tư phải chết, muốn kiếm cái đệm lưng.
Đám cường giả hải tộc sắc mặt lúc này cũng liền tím đen rồi, tuy đối phương là nỏ mạnh hết đà nhưng lấy tính mạng làm cái giá phải trả, mỗi một tên cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh tự bạo chính là một hồi tai nạn.
Dù là bọn hắn cũng không dám ngạnh kháng chứ đừng nói đám thuộc hạ dưới trướng. Nhưng lúc này thanh niên kia chính là nhân vật trọng yếu, lúc trước để hắn bị thương cái này đã là việc không thể tha thứ về trong tộc nhất định bị trừng phạt.
Bây giờ nếu né tránh để hắn tiếp tục bị thương thì cái kia chính là tội lớn rồi, đám cường giả hải tộc trong lòng có khổ mà không nói ra được. Nhìn thấy ba tên cường giả nhân tộc âm tâm tư nhất định phải chết, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Người ngồi trên đài sen ánh mắt hiện hung quang quát:
“ Mọi người cùng nhau ra tay, đem lại ti tiện đáng chết này giết này.”
Người dẫn đầu bên phía cường giả nhân tộc nghe vậy thì trong mắt hiện lên hung quang khiếp người, hắn gầm giận dữ:
“ Chúng ta chết, các ngươi sống cũng đừng mong khá giả.”
Lời hắn vừa nói xong thì từ bên trong cơ thể hắn một loạt tiên khí bay ra cũng ngoài, tình trạng cũng như hắn, tùy thời có thể tự bạo, không những hắn mà hai người khác cũng đồng thời làm như vậy.
Nhìn thấy như vậy thì đám cường giả hải tộc( Ám Long chủng tộc) sắc mặt âm trầm vô cùng, một nửa cường giả được phân ra để thủ hộ lấy thanh niên kia để hắn khỏi bị thương, một nửa còn lại đồng loạt ra tay hướng về phía ba người kia xuất thủ.
“ Ầm ầm ầm…. Ầm ầm ầm….”
“ Ầm ầm ầm…. Ầm ầm ầm….”
“ Ầm ầm ầm…. Ầm ầm ầm….”
Kinh thiên tiếng nổ phát sinh, khí lãng cuồn cuộn, mặt biển thoáng cái hình thành từng ngọn sóng cao tận trời, cả thiên địa rung động chao đảo một hồi lâu.
Từ bên trong vụ nổ hàng loạt mảnh vỡ tiên khí như lưu tinh bắn ra bên ngoài, kích sát không ít đám hải tộc phụ cận, nhiều tên đến lúc chết còn không hiểu vì sao bản thân lại chết nữa.
Phong bạo tản đi lộ ra tình cảnh hiện tại, ba tên cường giả nhân tộc Hằng Vương Tiên Cảnh tự bạo nhìn uy thế cực kỳ khủng khiếp nhưng trên thực tế lại không giết nổi được một tên cường giả nào của Ám Long bộ tộc.
Đám kia cùng lắm là trọng thương mà thôi, không một tên chết đi, chỉ có đám cấp thấp binh sĩ ở bên cạnh ngược lại chết một mảng lớn.
Lần trước có thể giết chết được một con Thanh Giao kia là do bất ngờ xuất thủ hơn nữa còn có yếu tố may mắn trong đó nhưng lần này đám kia cũng không có bất ngờ mà đều là có chuẩn bị.
Lúc này ở bên trong kết giới trận pháp do Ám Long bộ tộc bày ra chỉ còn lại Vũ Y cùng ba tên cường giả Hắc Long bộ tộc, thêm vào đó là chín con thượng cổ dị chủng thần thú và Ma Long-Tôn tàn khu, còn lại đều đã về chầu ông vải hết rồi.
Tình thế lúc này có thể nói là nguy hiểm đến cực điểm, Vũ Y mặc dù cũng còn vài chiêu bài nhưng dùng để đối phó với dăm ba tên vừa mới bước vào Hằng Vương Tiên Cảnh còn được, chứ nơi này toàn một đám quái vật có tu vị ít nhất tầng 2 Hằng Vương Tiên Cảnh cả rồi.
Long Bát nuốt nước miếng hỏi:
“ Nên làm thế nào bây giờ, bây giờ có gọi đám Long Nhị ra cũng không giải quyết được gì, chỉ là đưa đồ ăn cho người ta mà thôi. Bọn họ thương thế còn nặng lắm sức chiến đấu 2 thành cũng không tới.” 
Long Cửu ánh mắt nhất ngưng nói:
“ Còn có thể làm sao, liều mạng, cùng lắm là chết mà thôi, chẳng lẽ chúng ta còn không bằng mấy người trước kia sao?”
Vũ Y cũng là gật, nàng bộ dạng lạnh nhạt nói:
“ Lúc trước không chết đã là vạn hạnh, lúc này nếu chiến tử nơi này lại có làm sao, nếu không còn cách nào khác chạy trốn thì cứ chiến đi.”
Vũ Y còn chưa nói xong thì bên phía hải tộc đã truyền ra tiếng rống tức giận.
“ Giết … Giết sạch bọn chúng cho ta….Tất cả đều lên giết chết bọn chúng.”
m thanh phẫn nộ này là của thanh niên lúc trước bị con rắn nhỏ màu xanh cắn, cũng không biết con rắn nhỏ kia là thế nào mà trực tiếp cắn phế luôn một tên Hằng Vương Tiên Cảnh tam trọng. Tên thiếu niên kia lúc này vẻ mặt tái nhợt, cả người không thể cử động chỉ có thể nhờ vào người khác mà di chuyển.
Lời hắn hạ xuống, một đám cường giả hải tộc đồng thời tấn công, tên nào tên nấy vẻ mặt lạnh tanh, trên thân sát khí trùng thiên.
Vũ Y bên trong đám người cũng không có gì nổi bật nhưng không hiểu vì sao nàng lại được ba đầu Thanh Giao có tu vi ngang ngửa trọng điểm chiếu cố.
Nhìn thấy ba con Thanh Giao hướng về phía bản thân đánh tới, Vũ Y nhìn qua mấy người khác nói:
“ Các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”
Nói xong nàng liền hóa thành một đạo ánh sáng tiêu thất, lần nữa hiện ra đã là ở nơi xa xa nhìn không thấy rõ thân ảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.