Trên trời cao, phong bạo cũng dần tán hết đi, lộ ra thân ảnh của mười người, một kích qua đi dù là tám người của Huyết Thần Tông hay là hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam đều là bị thương không nhẹ, trên thân thể mọi người đều đầy rẫy vết thương, đặc biệt có những vết thương thấy cả xương trắng.
Lau đi vết máu ở khóe miệng, Mị Lam hướng về phía khoảng không hư vô lớn tiếng nói:
“ Vận huynh, chẳng lẽ người còn muốn xem kịch vui đến lúc nào, còn không nhanh ra tay hai người bọn ta liền gặp nguy hiểm. Không nên quên lúc trước khi đi Vận huynh đã đáp ứng cái gì?”
Lời nói tuy nghe giống như là đang trách cứ Huyết Vận là không làm tròn bổn phận nhưng trong giọng điệu lại không hề có tí trách cứ nào mà chủ yếu là cầu xin giúp đỡ.
Mới vừa giết người xong, Huyết Vận dùng ẩn thuật của mình tránh né bên trong hư không, hắn tuy nghe thấy Mị Lam nói nhưng cũng không có lộ diện mà vẫn tiếp tục âm thầm quan sát cùng khôi phục.
Lúc trước vì để ám sát thành công tên cường giả bát tinh của Huyết Thần Tông hắn cũng tiêu hao không hề ít, lúc này còn chưa khôi phục trở lại, hắn cũng không muốn ra ngoài đánh một trận với đám người kia.
Mị Lam gọi mấy lần mà vẫn không thấy Huyết Vận xuất hiện thì trong lòng mắng chửi không thôi. Nhưng đúng lúc này một trong tám tên còn sống bên phía Huyết Thần Tông đột nhiên lớn tiếng kinh hô.
“ Tân Kỳ sư huynh đâu rồi?”
Ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380734/chuong-1297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.