Chương trước
Chương sau
Thời gian qua nhanh, sau khi hấp thụ một lượng lớn kịch độc vào bên trong cơ thể nhờ vào huyết mạch Địa Ngục Thiên Long mạnh mẽ của bản thân, Xuân Đức dần dần áp chế cùng đồng hóa một bộ phận kịch độc kia.
Có điều thứ kịch độc kia không biết là loại độc tố gì, mặc dù lấy huyết mạch của hắn, lấy thiên tiên độc thể, lại thêm Thiên Độc Long - Nhẫn nơi này vậy mà chỉ có thể đồng hóa từng chút một.
Tuy mỗi lần chỉ có thể hấp thụ một chút kịch độc kia nhưng Xuân Đức lại cảm nhận được thân thể lại đang có bước phát triển, tiến dần đến “ Thiên Địa Độc Thân.”
Với theo thời gian, sau khi đã quen với độc tính của loài hoa màu tím kia, hắn dần dần có thể tăng nhanh quá trình hấp thu độc tố kia.
Những mãi đến ngày thứ 7 thì hắn mới hoàn toàn hấp thu sạch sẽ thứ kịch độc đáng sợ kia. Ngay khi hắn hoàn toàn hấp thu thứ độc tố kia thì ở mặt ngoài thân thể hắn xuất hiện rất nhiều hình xăm bông hoa màu tím, cùng với đó là một tầng ánh sáng tím nhạt mờ ảo.
Sau khi đã kiểm tra biến đổi của thân thể, Xuân Đức lúc này mới từ từ mở mắt ra, vừa mở mắt ra thì hắn liền nhìn thấy mấy người Long Sát, Nguyên Ma, Bóng Ảnh đều đang ở xung quanh bảo vệ lấy hắn, ở trên bầu trời thì A Manh mang theo quỷ kiếm đứng lơ lửng nơi đó, cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng.
Ngay khi hắn tỉnh dậy thì bốn người Bóng Ảnh, Long Sát, A Manh, Nguyên Ma đều nhất thời nhìn lại. Sau khi nhìn thấy hắn không có việc gì thì tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Bóng Ảnh lúc này nhìn Xuân Đức ân cần hỏi:
“ Đại ca tỉnh lại rồi à, làm mấy người bọn đệ lo muốn chết, độc tố kia đã bị đại áp chế rồi sao?”
Xuân Đức nâng lên bàn tay của mình, khẽ duỗi ra nắm lại mấy cái, thấy cũng không có gì không tốt thì khẽ gật đầu nói:
“ Không phải là áp chế mà ca đem toàn bộ độc tố kia hấp thụ rồi, loại kịch độc kia có lẽ là một loại thượng cổ kỳ độc cũng nên, vậy mà thúc đẩy ca tiến gần hơn một bước đến thiên địa độc thân.”
[ Lưu Y: Xuân Đức nếu có tấn thăng hình thái sinh mệnh thì vẫn giữ lại những ưu điểm của giống loại trước đó. Ví dụ như ngày xưa khi còn là Địa Ngục Băng Long, có được thần thông biến thân ba đầu Địa Ngục Băng Long, sau khi tấn cấp lên Địa Ngục Thiên Long thì vẫn nắm giữ thần thông kia, trừ khi thức tỉnh năng lực hóa thân “ Sáu đầu” hoặc “ Chín đầu” thì mới thay thế năng lực hóa thân “Ba đầu”.]
Bóng Ảnh nghe Xuân Đức nói vậy thì cũng lấy làm vui mừng.
“ Như vậy tốt quá, chúc mừng đại ca. Một khi thành tựu thiên địa độc thân thì không còn phải e sợ bất kỳ độc tốt gì trên đời này nữa rồi.”
Khẽ lắc đầu, Xuân Đức nhếch môi cười nói:
“ Nào có bá đạo như vậy thế giới rộng lớn, loại độc tố kinh khủng hơn vẫn là có, có điều chúng ta còn chưa biết đến mà thôi, với Thiên Địa Độc Thân chỉ là kháng tính cực cao với độc tố cũng không phải hoàn toàn miễn nhiễm.”
Nói xong thì hắn đảo mắt nhìn qua chiến trường nơi đây, thấy trên mặt đất xuất hiện từng cái hố sâu không thấy đáy, cảm nhận được trong không khí vẫn vương lại mùi máu tươi cùng mục nát thì hơi nhíu mày một cái.
“ Sau khi ca hôn mê thì xảy ra những chuyện gì, vì sao nơi này lại thành ra cái bộ dạng này?”
A Manh lúc này cũng đã bay xuống phía dưới, ngồi lên vai Xuân Đức, về phần Quỷ Kiếm thì cắm ngay bên cạnh. Nghe được Xuân Đức hỏi thăm chuyện mấy ngày hôm trước thì A Manh liền giành nói trước:
“ Ba ba, ba ba. Mấy ngày hôm trước, lúc ba ba bị lâm vào trạng thái hôn mê thì có rất nhiều quái vật xuất hiện nhưng bọn chúng đều bị Tiểu Manh và mọi người giết chết tất cả rồi. Ba ba thấy Tiểu Manh có giỏi không?’’
Xuân Đức nghe A Manh nói vậy thì có phần kinh ngạc, hắn mỉm cười dùng hai ngón tay khẽ véo má A Manh một cái, đồng thời khích lệ nói:
“ A Manh giỏi lắm.”
Tiếp sau đó hắn lại đưa mắt về phía Bóng Ảnh, ý nói bảo hắn nói chi tiết một chút.
Bóng Ảnh trầm ngâm một chút mới nói:
“ Cũng giống như Tiểu Manh nói vậy, mấy ngày hôm trước quả thực xuất hiện rất nhiều Thi Khôi, số lượng cực kỳ nhiều, đệ tuy không biết nó nhiều bao nhiêu nhưng có thể khiến cho đệ cùng lão tam, lão tứ đều ăn no là ca hiểu rồi. Hơn nữa đám kia tu vị cũng cực kỳ cao, đại bộ phận đều là Tinh Vương Chi Cảnh sơ kỳ.”
Bóng Ảnh vừa nói xong thì Long Sát liền tiếp lời:
“ Lần này cũng may là có A Manh, bằng không mọi chuyện rất có thể không xong. Nhị ca sau khi thi triển thần thông Vạn Linh Thôn Phệ, cắn nuốt không biết bao nhiêu là quái vật nhưng cũng là như muối bỏ biển, may mà có Vô Sinh Kiếm Trận của A Manh mới có thể đẩy lùi nguy cơ.”
Xuân Đức nghe thế thì lần thứ 2 hướng về phía A Manh tán thưởng:
“ A Manh làm tốt lắm.”
A Manh nghe được hắn tán thưởng thì cười hì hì, bộ dạng vui vẻ vô cùng.
Sau khi tán thưởng xong A Manh thì Xuân Đức lại bắt đầu quan sát không gian nơi đây, một lúc sau thì hắn mới thở dài nói:
“ Nơi này hẳn là tự hành không gian, độc lập với thế giới bên ngoài, muốn thoát khỏi đây trước tiên phải tìm đến đầu mối không gian này. Mà muốn tìm đến đầu mối không gian nơi đây thì hẳn lại tốn một phen công phu rồi đây.”
Nói xong thì hắn liền đứng dậy những người khác thấy hắn đứng dậy cũng đồng thời đứng dậy, nhưng vào lúc này bốn người đồng thời cảm ứng được cái gì đó, bốn người đều nhìn về một phương hướng, phương hướng kia lúc này đột nhiên xuất hiện dị tượng, một cột sáng màu vàng ở cuối chân trời phóng lên cao cao.
Long Sát nhìn cột sáng màu vàng mới vừa xuất hiện kia kinh ngạc nói:
“ Nơi kia có bảo vật gì chăng, vì sao có dị tượng kinh người như vậy?”
Nguyên Ma thì cau mày nói:
“ Làm sao đệ cảm thấy có chút gì đó không đúng, hình như chúng ta bỏ sót cái gì rồi thì phải?”
Nghe được Nguyên Ma nói thì ánh mắt Xuân Đức chợt lóe lên tinh mang, hắn lúc này có vẻ như chợt hiểu ra cái gì đó, hắn quay đầu nhìn qua Bóng Ảnh nói:
“ Ảnh, có phải lần trước khi bọn đệ đang chống lại đám quái vật thì đột nhiên thấy đám kia đang tấn công hung mãnh bỗng nhiên rút lui phải không?”
Bóng Ảnh suy nghĩ một chút, quả thực là có việc như vậy, hắn gật đầu nói:
“ Đúng vậy đại ca, khi A Manh đang giết đám thi khôi kia thì con đại xà đột nhiên xuất hiện, ngay lúc con đại xà xuất hiện thì đám thi khôi kia liền biến mất một cách quỷ dị.”
Xuân Đức nghe vậy thì vỗ tay cái “bốp”, hắn lúc này không khỏi mắng mình một tiếng ngu ngốc, trong lúc nhất thời hắn quên mất nơi này là nơi mà Huyết Lệ Tiên Tôn làm ra để đạo tạo nhân tài cho Tiên Giới, đâu phải cái gì hung địa đâu.
“ Mọi người tản đi bốn phía nhìn xem nơi nào cất giấu bảo vật, ở bên trong không gian nơi đây nhất định có bảo vật, mọi người tranh thủ tìm.”
Mấy người khác nghe vậy thì đều ngạc nhiên không thôi, có điều không ai hỏi vì sao mà Xuân Đức lại đưa ra kết luận như vậy, cả đám đều theo lời hắn, tán đi ra bốn phía tìm kiếm.
Cũng ngay lúc mọi người tiến hành tìm kiếm thì phát hiện nơi đây vậy mà không còn áp chế hồn niệm nữa, cả bốn người lúc này đều có thể triển khai hồn niệm ra tìm tòi khắp nơi.
Có được hồn niệm phụ trợ, quá trình tìm kiếm ngược lại đơn giản đi không ít. Rất nhanh thì bốn người đều tìm được nơi đặc biệt trong cái không gian này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.