Chương trước
Chương sau
- --o0o---
Nhưng mà nhìn thấy đại địa bị đục ra vô số cái hố sâu, lại nhìn bụi đất đầy trời vẫn còn chưa lắng xuống thì bọn họ biết đây cũng không phải là bọn họ hoa mắt mà là sự thật. Sự thật một tiểu tinh linh bé tí không to bằng nắm tay của một người lớn, điều khiển một thanh kiếm quỷ dị chém giết một lúc bốn tên cường giả.
Lệ Hoa Trì lúc này cảm khái nói:
“ Cuộc đời này ta xem như sống không uổng rồi, đúng là trên đời không thiếu thứ lạ những thứ mà ta thấy được hôm nay nói ra ngoài liệu có ai sẽ tin.”
Mộc Lan bên cạnh hắn lắc đầu nói:
“ Sẽ không ai tin, mọi người sẽ cho rằng ngươi điên rồi.”
Lệ Hoa Trì gật gật đầu nói:
“ Ta cũng nghĩ vậy.”
- --o0o---
Cùng lúc này ở bên trong thế giới linh hồn của Xuân Đức.
Ngay khi cảm thấy đã có thể ra tay thì Xuân Đức cùng với Bóng Ảnh không một chút do dự liền đồng thời xuất thủ, lúc này đây hai người đang vây công “ Ám Quang Tinh Hồn.”
Ám Quang Tinh Hồn đánh không lại hai người hai người liên tục rống giận.
“ Đáng chết… Đáng chết...Các ngươi đều đáng chết...Ta liều mạng với các ngươi.”
Xuân Đức nghe Ám Quang Tinh Hồn nói vậy thì chỉ nở nụ cười nhạt, hắn biết tên này trong yếu ngoài mạnh cũng đã là nỏ mạnh hết đà rồi, bị hắn hạ độc thực lực không còn một nữa thì làm sao có thể là đối thủ của hắn cùng Bóng Ảnh.
Tay hắn khẽ điểm một cái, từ bên trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số xiềng xích màu đen như những đầu độc xà lao đến “ Ám Quang Tinh Hồn.”
Ám Quang Tinh Hồn thấy những đầu xiềng xích kia thì gầm lên giận dữ:
“ Muốn bắt ta, mơ tưởng.”
Nói xong hắn liền hóa thành một đạo khí xám, thoát ẩn thoát hiện tránh thoát vô số xiềng xích.
Xuân Đức thấy vậy thì vẫn chỉ là cười, có điều nụ cười hắn mang theo sự châm chọc:
“ Ta xem ngươi tránh được bao lâu, thế giới này là của ta, ta có dư thừa thời gian chơi với ngươi.”
Xuân Đức nói vậy cũng chỉ là chém gió mà thôi, hắn vì duy trì thế giới linh hồn không tổn hại nên phải tiêu hao hồn lực thật lớn, nếu mà một lúc nữa còn không bắt được thứ này hắn đành phải thả ra, bằng không rất có thể bị cắn ngược lại một miếng
Nhưng mà “ Ám Quang Hồn Thể” cũng đã là đèn cạn dầu, sau khi né tránh một lúc thì liền bị một sợi xích đánh trúng, thân hình hắn lập tức hiện ra, cùng lúc đó hắn liền bị vô số sợi xiềng xích đâm vào bên trong thân thể khóa chặt lại.
Ám Quang Tinh Hồn bị xiềng xích khóa lại thì không cam lòng gầm lên:
“ Nhanh thả ta, thứ ti bỉ, nhanh thả ta ra, các ngươi đáng chết.”
Xuân Đức nhìn thấy nó kêu gào như vậy thì cười lạnh lùng, hắn nhìn qua Bóng Ảnh nói:
“ Ảnh, đệ ở nơi này dùng Phệ Linh Roi quất tan linh trí của thứ này cho ca. Chúng ta vật nuôi cũng không cần linh trí làm gì.”
Vừa nói Xuân Đức vừa ném cho Bóng Ảnh một cái roi màu đen, Bóng Ảnh cầm cái roi trong tay thì nhìn Ám Quang Hồn Thế cười lên dữ tợn.
Hắn âm lãnh nói:
“ Đại ca yên tâm, nhất định sẽ không làm cho đại ca thất vọng, vốn cũng đang rảnh rỗi đệ sẽ cùng tên này chơi với nhau. Hắc hắc.”
“ Đùng…”
“ Đùng…”
“ Đùng…”
“ A a a …”
“ A a a …”
“ A a a …”
Vừa nói Bóng Ảnh vừa dùng “Phệ Linh Roi” quất lên người của Ám Quang Tinh Hồn, ngay lập tức tên kia liền hét thảm thiết. Tên kia càng hét thảm thì Bóng Ảnh quất càng nhanh, quất càng mạnh, cơ hồ trong một giấy phải xuất mấy chục roi.
Xuân Đức nhếch môi cười tà, sau đó thì biến mất khỏi bên trong thế giới linh hồn.
- --o0o---
Ở bên ngoài.
Xuân Đức một lần nữa mở mắt ra, vừa mở mắt ra thì hắn liền đã thấy mình cả người đang ở bên trong một cái bong bóng 2 màu đỏ đen, ở bên cạnh hắn còn có mấy tiểu khí linh nữa.
Hắn vừa mở mắt ra thì mấy tiểu khí linh liền ríu ra ríu lên tiếng hỏi:
“ Ba ba….”
“ Ba ba….”
“ Ba ba….”
Xuân Đức nghe mấy tiểu khí linh gọi mình là ba ba thì trong lòng có chút không phải tư vị nhưng mà vẫn rất vui vẻ, hắn khẽ gật đầu mỉm cười nhìn mấy tiểu khí linh. Thi thoảng dùng đầu ngón tay khẽ chọc má mấy đứa.
Tuy là khí linh ở dạng hồn thể nhưng mấy tiểu khí linh của Xuân Đức mức độ ngưng thực đã không phải tầm thường, có thể cảm nhận được cảm giác ấm ấm, mềm mềm không khác gì da thịt.
Hắn nghịch nghịch một chút lại có chút nghiện, vừa chọc ghẹo mấy tiểu khí linh hắn cũng tiện thể khen ngợi mấy tiểu chút chít này.
“ Mấy đứa lần này công lao rất lớn, đợi làm xong việc nơi này đi ra ngoài ba ba sẽ mua quà cho mấy đứa.”
Cả đám tiểu khí linh đồng thời vỗ tay hoan hô:
“ Oa. Ba ba là tuyệt nhất.”
“ Oa. Ba ba tốt nhất...”
Xuân Đức được tâng bốc cũng cảm thấy trong lòng một trận lâng lâng, dù sao hắn vẫn rất hưởng thụ cái cảm giác sùng bái này. Hắn lúc này cười cực kỳ vui vẻ.
Vào lúc này hai người Long Sát cùng Nguyên Ma cũng qua về trạng thái bình thường, ba người nhìn nhau thì khẽ gật đầu một cái.
Tiếp sau đó hai người Long Sát cùng Nguyên Ma càn quét tất cả thi thể nơi đây rồi biến mất. Cùng lúc đó Xuân Đức cũng bay về trở lại “ thương tâm hoa.”
Do bên trong thế giới linh hồn Bóng Ảnh đang hành hạ tên kia gây ồn ào nên đám tiểu khí linh cũng không có ý định muốn quay trở về vội mà vẫn ở bên ngoài vui chơi cùng nhau.
Xuân Đức bay lên “thương tâm hoa” ngồi xuống, nhìn qua Lệ Hoa Trì thoáng phân phó một tiếng:
“ Đi thôi, tiến vào bên trong đi.”
Lệ Hoa Trì nghe vậy thì ngay lập tức bấm niệm pháp ấn, điều khiển “thương tâm hoa”bay về phía trước muốn thông qua cửa vào tiến vào bên trong “ Thái Cổ Hoang Địa.”
Ngồi ở bên trên Thương Tâm Hoa, Hải Băng nhìn một đám tiểu khí linh đang chơi đùa xung quanh Xuân Đức thì hiếu kỳ hỏi:
“ Sư tôn…”
Nàng chỉ vừa hướng Xuân Đức nói chuyện thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Tiểu Mộng, cả người nàng trong nháy mắt cứng ngắc, giống như là rớt vào hầm băng vậy, lời nói đến miệng lập tức nuốt xuống.
Xuân Đức đang ngồi tịnh tâm điều tức, cảm ứng được có điều gì không đúng thì mở mắt ra, nhìn thấy Mộng Mộng đang dùng ánh mắt không lấy gì làm thân thiên nhìn Hải Băng thì nghi hoặc hỏi:
“ Tiểu Mộng làm sao vậy?”
Mộng Mộng rất không khách khí nói:
“ Ba ba, nữ nhân chán ghét này lúc nãy chú ý đến ba ba, hẳn nàng ta định có ý đồ xấu, ba ba nói có nên giết nàng ta không, Tiểu Mộng sợ nàng ta nhân lúc ba ba chưa khôi phục làm hại ba ba.”
Giọng nói của Mộng Mộng tuy non nớt nhưng mà theo một cổ tà ý, cùng sát ý nồng nặc, không ai nghi ngờ nàng đang nói đùa cả, nếu mà Xuân Đức nói “có” thì ngay sau đó Hải Băng liền xong đời rồi.
Xuân Đức đương nhiên là hiểu Mộng Mộng, con bé không có bất kỳ hảo cảm với người nào cả ngoài trừ hắn, đến cả mấy người Vũ Y mà nó còn như vậy thì nói gì đến người khác. Với bản thân là khí linh của “ Hỗn Độn Ma Bảo” nên ma tính cực kỳ cường đại, trời sinh hiếu sát.
Khẽ mỉm cười, Xuân Đức khẽ dùng một đầu ngón tay thọt thọt vào má Mộng Mộng nói:
“ Mặc kệ nàng ta đi, nàng ta sẽ không có ý đồ xấu với ba ba đâu. Kể cả mấy người khác cũng vậy, không cần để ý đến bọn họ, mấy đứa cứ chơi đi.”
Nói xong thì hắn lại nhắm mắt lại, tiếp tục khôi phục. Mộng Mộng nghe hắn nói vậy thì sát ý có giảm đi đôi chút, tiểu nha đầu nhìn mấy người khác nói:
“ Cấm có nhìn ba ba của ta, bằng không ta ăn sống các ngươi. Hừ hừ.”
Mấy người khác không dám trực diện với tiểu nha đầu, nhanh chóng quay đầu qua một bên. Trong lòng một trận sợ hãi không thôi, nếu là lúc trước chưa nhìn thấy một màn kia thì bọn họ cũng sẽ không xem trọng lời nói của mấy tiểu chút này nhưng bây giờ biết rồi.
Đám tiểu chút chít nhìn dễ thương này trên thực tế chính là so với đám đại ma còn hung tàn, người ta vừa đến chưa nói một lời liền đã ra tay giết người.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng cảm thấy mười phần quái dị, đám tiểu chút chít này gọi Xuân Đức là ba ba không biết từ ba ba kia nghĩa là gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.