Chương trước
Chương sau
- --o0o---
Đúng lúc này..
“Đùng…” 
Một tiếng nổ trầm đục vang lên bên trong hư không, con Tử Long đang cố gắng chui vào bên trong thông đạo thời không bị một cái gì đó đánh bay ra bên ngoài.
Thân thể to lớn của nó lộn vài vòng trên không, sau đó đập lên mặt đất phát ra tiếng nổ lớn
“ Rầm rầm rầm…”
Cả cái thân hình nặng không biết mấy ngàn tấn kia đập lên mặt đất khiến cho cả mặt đất rung rinh. Cùng lúc đó một cái hố to xuất hiện trên mặt đất
Ngay sau đó một nam tử mặc thanh y đi từ ra khỏi thông đạo không gian kia, theo sau hắn còn có hai tên nam tử mặc áo phật pháp.
Ba người vừa đi ra ngoài thì cũng không nhìn con Tử Long kia mà hướng thẳng phía năm người Xuân Đức đi tới. Chỉ nhoáng lên một cái, thanh y nam tử cùng với hai người khác đã chặn trước đường đi của “thương tâm hoa”.
Nam tử mặc thanh y kia hướng về phía Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan hơi khom người hữu lễ nói:
“ Lệ đại nhân, Mộc đại nhân. Tại hạ Thương Lâm ra mắt hai vị đại nhân.”
Lệ Hoa Trì rất không khách khí, sắc mặt lạnh lùng nói:
“ Ngươi chắn đường chúng ta lại là có ý gì? Nếu làm lỡ đại sự của chúng ta ngươi có gánh nổi tội không?”
Mộc Lan ở bên cạnh cũng khẽ “hừ” lạnh một tiếng, mặc dù hai người tỏ vẻ bất mãn nhưng mặt mũi của Thần Vực không thể không cho. Tuy trong lòng bất mãn nhưng lại không thể làm sao.
Xuân Đức ngồi phía sau hai người nhìn thấy một màn này lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, mới được mấy ngày an ổn lại có người tìm đến hắn gây phiền phức, nói thực Xuân Đức cũng rất muốn một phát đập chết đối phương.
Nhưng mà nghĩ đến đối phương thuộc thuộc thế lực kia, giết đối phương xong thì phiền thức không những không giảm ngược lại đến càng nhiều. Với hơn nữa, đối phương cũng không có thù hận với hắn, tu vị thì thấp kém, nếu đến nhiều nhiều còn có thể làm thức ăn chứ đến có một tên hắn cũng lười giết.
Vì mấy lý do như vậy nên hắn không có ra tay giết người cũng không nói gì thêm, mặc kệ việc này cho hai tên kia xử lý, còn hắn thì gối đầu lên đùi của đệ tử nằm ngủ.
Hải Băng bị hắn coi như là cái gối thì cũng không có phản đối, ngược lại còn rất vui vẻ, thi thoảng nàng tay chân còn không thành thật thoáng đối với Xuân Đức sờ sờ mó mó một chút nhưng cũng chỉ là giới hạn trên mặt hắn mà thôi.
Về phần Đà La thì sắc mặt như hàn băng vạn năm, đứng bên cạnh Hải Băng thủ hộ nàng một tấc không rời.
Những cảnh tượng này đều không thoát khỏi ánh mắt của mấy người Thương Lâm, trong lòng bọn họ âm thầm kinh dị không thôi. Lúc này bọn họ đều đang suy đoán lại lịch của Xuân Đức cùng hai cô gái trẻ phía sau.
Nhưng lúc ánh mắt của hắn nhìn về Đà La thì hiện lên sự nghi hoặc nồng đậm, hắn nghe Đà Lâm cùng Đà Lôi nói Đà La bị người đã thương sau đó bắt đi nhưng lúc này nhìn đối phương cũng không có dấu hiệu bị thương, đã vậy trên người còn ẩn ẩn phát ra khí tức nguy hiểm mãnh liệt.
Có điều hắn lại cảm thấy đối phương có cái gì đó rất lạ, mặc dù cảm giác kia vô cùng rõ ràng nhưng lại không biết đối phương lạ ở điểm nào.
Với nhãn lực của hắn thì làm sao có thể khám phá ra thân phận con rối của Đà La lúc này, không nói đến hắn mà ngay cả tam hoàng của cái phiến thiên địa này cũng nhìn không ra, nói về con rối cùng độc thuật thì Xuân Đức cũng đã bước vào cảnh giới vô cùng cao rồi.
Nhìn thấy Thương Lâm vậy mà không chú ý đến bản thân, chỉ chăm chú quan sát đánh giá Xuân Đức cùng mấy người khác thì Lệ Hoa Trì ánh mắt hiện lên hàn quang, hắn lạnh giọng hỏi:
“ Ngươi đây là đang khinh thị ta có phải hay không?”
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Lệ Hoa Trì thì Thương Lâm lúc này mới khôi phục lại, hắn biết hành động khi trước của bản thân đã chọc giận đối phương nên hắn lúc này vội vàng cung kính nói:
“ Lệ đại nhân thứ lỗi là tại hạ thất lễ, lần này tại hạ mang theo ý chỉ của Nhân Hoàng muốn mang Đà La đại nhân trở về thần vực.”
Nghe đến Nhân Hoàng thì sắc mặt của Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan đều cả kinh, không chỉ có hai người mà Hải Băng cùng Kinh Hương cũng là như vậy. Duy có Xuân Đức cùng Đà La sau khi nghe đến Nhân Hoàng thì chẳng biểu hiện gì, giống như hai người bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên đó vậy.
Lệ Hoa Trì lúc này có phần khó xử, ánh mắt hắn hướng về phía Xuân Đức cầu cứu nhưng mà thấy hắn đang nhắm mắt hưởng thụ sự ôn nhu của đệ tử thì không biết nói gì hơn.
Ngay lúc hắn tiến thối lưỡng nan thì Đà La không cảm xúc lên tiếng:
“ Chủ nhân ta ở đâu, ta ở nơi đó. Đừng nói chỉ là một Nhân Hoàng, cho dù là tam hoàng ta cũng không quan tâm. Các ngươi có thể quay về được rồi, nếu còn dài dòng làm chậm trễ thời gian của chủ nhân thì cũng không cần đi nữa.”
Ba người Thương Lâm, Đà Lôi, Đà Lâm nghe hắn nói vậy thì đều cả kinh, sắc mặt khiếp sợ không thôi.
Thương Lâm là người phản ứng gay gắt nhất, hắn một mặt khó thể tin nhìn Đà La nói:
“ Ngươi vậy mà dám buông lời bất kính với Nhân Hoàng, ngươi biết đây là phạm vào tử tội rồi không. Nể tình người bị thương đầu óc ta không tính toán việc này, nhanh chóng cùng chúng ta quay về Thần Vực.”
Đà Lôi cùng Đà Lâm có phản ứng bất đồng, Đà Lôi lớn tiếng nói:
“ Đà La, ngươi bị làm sao, chẳng lẽ đến hai người chúng ta cũng không nhận ra rồi. Có phải hay không giống như Thương Lâm nói, ngươi bị người ta đánh hư đầu rồi. Ngươi nhanh theo bọn ta trở về đi.”
Đà La ánh mắt hiện lên thần sắc lạnh lẽo nhìn ba người:
“ Chỉ có chủ nhân mới có thể ra lệnh cho ta, các ngươi lại là cái thá gì mà muốn ra lệnh cho ta, nếu còn dài dòng thì cũng không cần đi nữa, tất cả đều nằm tại nơi này đi.”
Vừa nói hắn vừa tiến lên mấy bước, xuất hiện ở bên ngoài “thương tâm hoa” lăng không mà đứng, cả người phát ra hắc sắc ma khí, trên người tràn ngập khí tức bạo ngược. Linh áp “thập phương thánh cảnh” đỉnh phong ầm ầm bạo phát
Cảm nhận được cổ khí tức này thì ba người Thương Lâm, Đà Lôi, Đà Lâm còn muốn nói cái gì nữa liền không dám nói tiếp, tất cả đều nuốt trở về.
Nhìn biểu hiện trên mặt Đà La lúc này, ba người không hẹn mà cùng nhau thối lui qua một bên nhường ra một con đường.
Đà La thấy ba người đã tránh đường thì hung quang trong mắt cũng liền biến mất, tiếp sau đó hắn liền thu liễm khí tức, quay trở về “ thương tâm hoa” đứng bên cạnh Hải Băng.
Thấy mọi việc đã được giải quyết, Lệ Hoa Trì cũng nhanh chóng điều khiển “ thương tâm hoa” bay đi, hắn lại cũng không muốn nổi lên xung đột gì đó với người của Thần Điện, dù sao thế lực kia cũng là thế lực mà hắn chọc không nổi, có điều để hắn lựa chọn đắc tội với Thần Điện hay là với Xuân Đức thì đương nhiên hắn vẫn là lựa chọn đắc tội với Thần Điện.
Đắc tội với thần điện thì vẫn còn một con đường sống nhưng đắc tội với Xuân Đức thì chết là cái chắc rồi.
Nhìn thương tâm hoa biến mất bóng dáng ở cuối chân trời, sắc mặt ba người Thương Lâm, Đà Lôi, Đà Lâm trở nên dị thường khó coi.
Đà Lôi lúc này nhịn không được mở miệng:
“Hai người các ngươi có cảm thấy Đà La rất quái lạ không, hắn như là một người khác vậy.”
Đà Lâm bên cạnh nghe hắn nói vậy thì hừ lạnh nói:
“ Con heo như ngươi cũng có thể nhìn ra, làm sao hai người bọn ta không thể nhìn ra. Hừ, việc này Tây Phương Thánh Cung nhất định sẽ làm rõ ràng.”
Trước khi quay về hắn còn nhìn qua bên phía Thương Lâm nói:
“ Thương huynh, lần này làm phiền huynh rồi. Ngày sau có dịp nhất định sẽ mới Thương huynh nhà chơi, lúc đó sẽ tận tình tiếp đãi. Còn bây giờ hai người chúng ta có chút việc trong người phải trở về trước phụng mệnh.”
Thương Lâm cũng là khách khách khí khi nói:
“ Khách khí, khách khí, sau này có dịp nhất định sẽ tới làm phiền hai vị.”
Nói xong thì ba người cũng đường ai nấy đi, một người quay trở lại Thần Vực, hai người khác thì không biết đi đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.