Thấy biểu hiện của Mộng Vân như vậy thì Xuân Đức cảm thấy khá thú vị, cô nàng này bình thường rất thông minh không ngờ cũng có lúc ngốc ngốc manh manh.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng ta, Xuân Đức khẽ cười nói rồi nói:
“ Thực ra đấy cũng chỉ là linh cảm của ta, hoàn toàn không có bằng chứng nào cả. Nhưng mà, thà tin là có còn biết đường để phòng bị, còn hơn là không tin rồi tới lúc trở tay không kịp. Với chúng ta không động thì ba người kia cũng sẽ động mà thôi, chúng ta chỉ cần ở đây đợi địch nhân tới chui đầu vào lưới là được. Mặc dù trường hợp kia rất khó xảy ra.”
Nhưng đúng vào lúc này, cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang bởi âm thanh gõ cửa.
“ Cốc cốc.”
“ Chủ nhân, có một phong thư mật được gửi đến cho chủ nhân.”
Nghe được âm thanh ở bên ngoài phòng, không cần nhìn Xuân Đức cũng biết là ai. Lúc này Xuân Đức cũng không tự mình đứng lên mà nhìn qua Mộng Vạn ra hiệu một cái. Mộng Vân biết ý liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi nói vài ba câu với Ốc Đặc Nhĩ ở bên ngoài thì nàng ta lại quay vào trong, lúc đi vào trong thì trong tay nàng ta còn cầm theo một bức thư màu đen. Mang bức thư đi tới trước mặt Xuân Đức rồi đưa cho hắn.
Tiếp nhận bức thư từ trong tay Mộng Vân, Xuân Đức cẩn thận xem xét đây có phải cái gì nguy hiểm hay không rồi mới mở ra xem.
Vừa đọc được một đoạn thì Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380596/chuong-1159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.