Chương trước
Chương sau
Xuân Đức quay trở về khiến cho cô bé Lan Đóa cùng với hai người Lina và Lisa vui mừng không để đâu cho hết. Nhất là cô bé Lan Đóa, từ khi hắn quay trở về thì cô bé liền dính lấy hắn như keo dính chuột vậy. Một bước không rời.
Khi Xuân Đức nghe hai người Lina, Lisa nói cô bé Lan Đóa cả mấy tháng này đều lấy nước mắt rửa mặt thì không khỏi cảm thấy đau lòng. Vì vậy hắn quyết tâm bù đắp cho cô bé một chút. 
Ngày hôm đó hắn vừa tự thân xuống bếp nấu ăn, lại còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho cô bé nữa. Cả ngày hôm đó vô cùng vui vẻ. Tiếng cười luôn vang lên bên trong căn nhà nhỏ.
…..
Đã được ba ngày kể từ khi Xuân Đức trở về.
Lúc này đây Xuân Đức đang ôm Lan Đóa xem ti vi, ở bên cạnh còn có hai người Lina cùng Lisa. Cả bốn người vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem mấy chương trình ca nhạc.
Ngay lúc này Xuân Đức đột nhiên nhớ tới việc gì, hắn nhìn Lan Đóa hỏi:
“ Tiểu Đóa, em chọn được trường nào để đi học chưa?”
Cô bé Lan Đóa đang nhâm nhi nước hoa quả nghe vậy thì dừng uống, lắc lắc đầu Lan Đóa nói:
“ Dạ, vẫn chưa ạ.”
Xuân Đức nghe vậy thì suy tư, sau một lúc thì hắn cười cười nói:
“ Vậy để anh chọn cho em một trường nhé.”
Lan Đóa không cần suy nghĩ liền gật đầu nói:
“ Vâng.”
Nhưng ngay vào lúc này, thiết bị ma pháp liên lạc của Lina sáng lên, cô nàng nhìn qua một cái thì liền nhìn sang Xuân Đức nói:
“ Chủ nhân, Ốc Đặc Nhĩ đại nhân có việc muốn gặp chủ nhân.”
Xuân Đức nghe vậy thì có hơi kinh ngạc, không hiểu là cái tên kia còn chưa được ba ngày thì đã tìm mình làm cái gì, nhìn qua Lina hắn nhẹ giọng nói:
“ Cô hỏi xem là hắn có việc gì cần tìm ta?”
Lina gật nhẹ đầu sau đó đi ra bên ngoài bắt đầu nói chuyện với Ốc Đặc Nhĩ, nhưng cũng không qua bao lâu thì hai người liền đã nói chuyện xong. Lina lại đi vào bên trong này, đi tới ngồi bên cạnh Xuân Đức nhẹ giọng nói:
“ Ốc Đặc Nhĩ đại nhân nói là đã tìm được 4 trong 5 người mà chủ nhân muốn tìm. Duy chỉ có cô gái tên Mộng Vân muốn tìm là chưa tìm thấy.”
Xuân Đức nghe vậy thì nhẹ gật đầu, sắc mặt không đổi nói:
“ Nói với Ốc Đặc Nhĩ sắp xếp cho bọn họ một nơi ở tốt, tiện thể cũng tìm cho bọn họ một trường học luôn.”
Cô bé Lan Đóa nghe hai người nói chuyện tuy không rõ lắm nhưng cô bé giường như cũng cảm nhận được cái gì đó, lúc này cô bé ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn Xuân Đức.
Xuân Đức thấy vậy thì hơi nhếch môi lên khẽ cười, nhéo nhéo má của cô bé vài cái rồi cười nói:
“ Đã tìm thấy mấy người bọn Lam Diệp tỷ, Sắc Vi, Lai Khắc, Tây Nặc rồi. Tí nữa anh mang em đi gặp mọi người. Được rồi, Tiểu Đóa nhanh đi thay một bộ đồ thật đẹp nào.”
Nói xong thì Xuân Đức liền đặt cô bé xuống đất rồi xoa đầu mấy cái, Lan Đóa cũng phản ứng lại rất nhanh, sau khi ngẩn người ra vài giây thì cô bé liền đã phản ứng lại, trên mặt cô bé xuất hiện vẻ vui mừng, gật gật đầu mấy cái sau đó chạy nhanh vào bên trong căn phòng nhỏ của mình thay đồ.
Thấy cô bé Lan Đóa chạy vào phòng thì Xuân Đức nhìn qua hai cô gái bên cạnh nháy mắt một cái. Hai cô nàng kia hiểu ý khẽ gật đầu sau đó cũng đi vào phong của bản thân.
Về phần Xuân Đức thì hắn chỉ mặc thêm một cái áo choàng mà thôi, dù sao đồ đi ra ngoài đường của hắn cũng giống đồ ở nhà, chẳng khác nhau gì. Mà hắn cảm thấy miễn lịch sự là được rồi cũng không cần quá cầu kỳ làm gì mất công.
Không qua bao lâu thì Lan Đóa cùng với hai người Lina, Lisa đi ra ngoài, Xuân Đức nhìn qua, cảm thấy ba người lúc này đã rất tuyệt thì khẽ mỉm cười gật đầu. Tiếp sau đó ba người liền đi ra bên ngoài.
Nhưng ngay khi vừa mới bước ra đến cổng, đang định gọi đến một chiếc thú xa thì …
“ Hí hí….”
Bất ngờ một cỗ xe thập phần xa hoa tráng lệ dùng 3 con ngựa một sừng kéo xe, dừng lại trước mặt bốn người. Đi theo chiếc xe này còn có không ít hộ vệ, cảnh giới bọn họ không thấp, đều là kiếm sư, cùng đại kiếm sư.
Ngay khi Xuân Đức còn đang nghi ngờ là ai mà tự dưng lại dừng lại trước cửa nhà mình, đang định dùng hồn niệm tra xét một chút thì rèm xe liền được kéo lên, cùng lúc đó một khuôn mặt quen thuộc hiện ra. Khi nhìn thấy gương mặt kia thì hắn có phần bất ngờ.
Nhìn qua những người khác, Xuân Đức ôn hòa nói:
“ Mọi người đợi ở đây một chút, ta cùng với một người bạn lâu ngày không gặp muốn tâm sự một chút.”
Nói xong thì Xuân Đức liền leo lên chiếc xe ngựa xa hoa trước mắt, đám hộ vệ xung quanh thấy hành động của hắn thì cũng không có ngăn lại, không những thế cả đám còn tránh ra cho hắn đi vào trong.
Đi vào bên trong thùng xe, Xuân Đức cũng không có kiêng dè gì mà ngồi xuống đối diện với cô gái ở bên trong xe. Nhếch môi lên khẽ cười, Xuân Đức nói:
“ Không ngờ, cô lại là người tìm thấy ta trước. Vốn ta còn tưởng rằng ta sẽ tìm ra cô trước cơ đấy.”
Mộng Vân ngồi phía đối diện cười nói:
“ Bất ngờ lắm đúng không. Hì hì. Cũng vì ai đó treo giải thưởng bắt sống ta được thưởng 1 triệu tiền vàng nên ta mới có thể xuất hiện ở đây. Mà phải rồi, đố ngươi đoán được thân phận hiện tại của ta đấy.”
Mộng Vân lúc này có chút nhí nhảnh nói ra. Nhìn bộ dạng lúc này của nàng ta Xuân Đức có phần cảm thấy kỳ quái. Hắn lúc này dùng tay sờ chán nàng ta, thấy đầu cũng không nóng lắm. Hắn hài hước hỏi:
“ Có câu này ta muốn hỏi lâu lắm rồi mà chưa có thời gian, bây giờ tiện thể hỏi luôn. Ta thấy kể từ lúc cô đổi bộ thân thể này thì liền trở nên là lạ, không phải linh hồn của cô bị sao rồi chứ.”
Mộng Vân lườm hắn một cái nói:
“ Ngươi mới ngốc, ai đời lại hỏi thẳng ra như thế. Hỏi như vậy có đồ đần mới nói cho ngươi. Hừ. Ta không có bị sao cả, tính cách ta từ trước tới nay vẫn như vậy, chỉ là trước kia ở cạnh ngươi cảm thấy áp lực nên không dám thể hiện ra thôi.”
Nghe vậy thì Xuân Đức lại càng thêm kỳ quái hỏi:
“ Trước kia sợ, vậy giờ không biết sợ là gì nữa à?”
Nhìn thấy ánh mắt có phần gian ác của Xuân Đức thì Mộng Vân thoáng cái co lại, có điều nàng lúc này vẫn nói:
“ Vẫn sợ nhưng không sợ giống trước kia, từ lúc ngươi biến thành bộ dạng như vậy thì ta liền cảm thấy như vậy rồi. Ngươi lúc này cho ta cảm giác rất khác, rất thân cận. Cảm giác này đến ta cũng không hiểu nữa.”
Thấy Mộng Vân không có biểu hiện giống như là đang nói dối thì Xuân Đức hơi nhíu mày lại suy tư, có điều rất nhanh thì hắn liền từ bỏ suy cái suy nghĩ kia, có biết được nguyên nhân cũng chẳng có lợi ích gì.
Nhẹ gật đầu, hắn lúc này cười hỏi:
“ Dù sao ta là người tốt, cô cảm giác thân thiết với ta cũng là điều bình thường mà, có gì đáng để nói. Mà lúc trước cô muốn tôi đoán thân phận của cô phải không, nhìn cô bộ dạng bây giờ có vẻ rất được, quần áo sang trọng, đi tới đâu còn có người đi theo bảo vệ. Chẳng lẽ cô bây giờ được vị quý tộc nào đó bao nuôi rồi.”
Nghe Xuân Đức suy đoán thì Mộng Vân không khỏi trợn to đôi mắt, hai má phồng lên, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn xinh đẹp vô cùng, nàng ta dơ quả đấm nhỏ lên muốn đánh Xuân Đức nhưng chợt nhớ đến cái gì đó liền hạ xuống.
Cô nàng có chút không vui nói:
“ Ta bây giờ là một tế tự cấp cao của giáo đình. Hừ hừ. Chuyện mà Chu Tước Đế Quốc quyết định ngừng chiến tranh với thế lực của người cũng có một phần công lão của ta nữa đấy. Đã không biết ơn lại còn… lại còn…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.