Chương trước
Chương sau
Vừa dùng cơm tối, Xuân Đức vừa nhìn hai huynh đệ nhà Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ hỏi:
“ Nói nghe một chút các ngươi thuộc thế lực nào?” 
Ốc Đinh Đặc tuy đã ngồi vào bàn ăn nhưng cũng không có dám ăn, vừa nghe được Xuân Đức hỏi thì hắn liền trả lời:
“ Thưa chủ nhân bọn thuộc hạ không thuộc bất kỳ một thế lực nào cả, nhiều năm trước kia bọn thuộc hạ từng là giáo chủ của giáo đình nhưng sau đó vì vài nguyên nhân mà phản bội lại giáo đình, phản bội lại liên minh công lý mà gia nhập vào Vĩnh Sinh Thần Giáo. 
Nhưng gần 8 tháng trước, ở bên trong Vĩnh Sinh Thần Giáo hai người bọn thuộc hạ lại đắc tội với một người, mà người kia có hậu thuẫn rất mạnh, vì để bảo vệ tính mạng hai người bọn thuộc hạ lại một lần nữa rời khỏi Vĩnh Sinh Thần Giáo sau đó thay đổi diện mạo, giả làm thương nhân chạy tới nơi đây, âm thầm phát triển thế lực riêng.”
Xuân Đức có phần khá hứng thú đánh giá hai người này, hắn cảm thấy hai tên này cũng thật đáng thương, đang yên yên ổn ổn ở nơi này ẩn nấp trốn tránh địch nhân, sống một cuộc sống xa hoa tự dưng lại đụng phải hắn.
Có chút hứng thú, Xuân Đức hỏi:
“ Vậy thế lực của các ngươi tạo dựng bây giờ ra sao rồi?”
Lần này đến Ốc Đặc Nhĩ nói:
“ Thưa chủ nhân, thế lực của hai người bọn thuộc hạ cũng chỉ là vừa gây dựng nên thành viên không nhiều, chỉ gần 2 ngàn người mà thôi, với thực lực của những người này không cao, đa phần đều là ma pháp sư trung cấp cùng kiếm sư trung cấp, chỉ một bộ phận nhỏ tinh anh đạt đến cao cấp. Tất cả bọn họ đều ở lâu đài này. ”
Xuân Đức lúc này khẽ “ồ” lên một tiếng, sau đó cười nói:
“ Lúc trước không may giết chết hơn trăm người của các ngươi, cái này là đền bù cho hai người các ngươi. Mà các ngươi biết nơi nào tụ tập đám ma pháp sư, kiếm sư cao giai không? Ta dạo này đang cần huyết thực muốn đi săn một chút.”
Xuân Đức vừa nói vừa ném một cái túi đựng nhẫn trữ vật cho hai người kia. Hai người kia nhìn thấy Xuân Đức tiện tay liền ban thưởng nhiều như vậy thì rất cảm kích. Về phần nghe nói Xuân Đức muốn đi săn huyết thực thì hai người cũng không kinh ngạc gì, dù sao trong nhận định của bọn họ Xuân Đức là hiện thân của ma quỷ, về phần ma quỷ cần tìm kiếm huyết thực thì là điều quá ư bình thường.
Hai người lúc này đồng thời cung kính nói:
“ Cảm tạ chủ nhân.”
Tiếp sau đó Ốc Đinh Đặc cẩn thận nói:
“ Không biết chủ nhân muốn bao nhiêu huyết thực, thuộc hạ có thể đi bắt về cho người.”
Xuân Đức bình thản nói:
“ Càng nhiều càng tốt, với phẩm chất con mồi phải tốt tốt một chút bằng không sẽ không có tác dụng. Tốt nhất ngươi nói ra địa điểm còn việc còn lại để ta tự xử lý.”
Thực ra thì Xuân Đức cũng chẳng muốn đi săn làm gì. Nhưng trưa hôm nay Cửu Đầu Hoàng Kim Xà đã có nhắc nhỡ hắn phải tăng thực lực lên, vì vậy hắn bây giờ mới phải đi săn thực. Muốn tăng nhanh sức mạnh thì phải đi theo con đường tắt, chứ còn ngày ngày ở dưới ánh nắng mặt trời hấp thu quang thuộc tính thì 100 năm sau không biết có lên được đến Thánh Cấp Ma Pháp sư hay không nữa. 
Về phần Ốc Đinh Đặc sau khi cân nhắc suy nghĩ một lúc lâu thì Ốc Đinh Đặc nói:
“ Chủ nhân, thuộc hạ có một nơi nhưng không biết có hợp ý với chủ nhân hay không.”
Xuân Đức vẫn tiếp tục ăn tối, bình thản trả lời:
“ Nói nghe một chút.”
Được Xuân Đức cho phép, Ốc Đinh Đặc lúc này mới dám nói:
“ Thưa chủ nhân, nơi thuộc hạ muốn nói là đấu trường hắc ám. Nơi đó tụ tập rất nhiều người,hơn nữa những người kia đều có cảnh giới rất cao, đa phần đều đã là cao giai. Nhưng nơi đó cũng tụ tập rất nhiều con cháu nhà quyền quý nếu như bọn họ chết sẽ rất phiền phức. Nếu như còn có người sống chạy thoát sẽ có phiền phức không ngừng.”
Xuân Đức nhìn Ốc Đinh Đặc vừa cười vừa nói:
“ Người trước kia hẳn đã có ý định này rồi đi. Thông minh là tốt nhưng ta không thích người quá thông minh.Người quá thông minh thường sống không lâu.”
Nghe được Xuân Đức cảnh cáo, sau lưng Ốc Đinh Đặc lập tức túa ra mồ hôi lạnh, hắn lúc này lại quỳ xuống đất liên tục dập đầu nói:
“ Chủ nhân tha mạng, thuộc hạ lần sau không dám nữa. Thuộc hạ chẳng qua chỉ là muốn có thêm tiền để phát triển thế lực phục vụ cho chủ nhân mà thôi, chủ nhân xem ở tấm lòng thành của thuộc hạ mà tha cho thuộc hạ một mạng.”
Khẽ cười, Xuân Đức bình thản nói:
“ Đứng lên đi, nói cho ta biết ngươi lựa chọn nơi nào. Đưa ta đến đó nhìn xem.”
- --o0o---
Hai giờ sau. Xuân Đức lúc này đang cùng với Ốc Đặc Nhĩ cùng ỐC Đinh Đặc ở một cái đấu trường hắc ám. Ba người đứng ở một nơi rất khuất, hiếm người để ý tới
Ở nơi đây đang có vô số người, nhìn sơ qua nơi này ước tính không dưới 20 ngàn người. Đám người kia lúc này đang điên cuồng hò reo cổ vũ cho những tử đấu sĩ ở trên võ đài đánh nhau.
Dùng hồn niệm của bản thân quét qua nơi này một lượt, Xuân Đức cảm thấy nơi đây đúng như lời của Ốc Đinh Đặc nói, rất nhiều ma pháp, chiến sĩ cao giai ở nơi này. Xuân Đức khẽ liếm môi nói:
“ Ốc Đinh Đặc. Người của chúng ta bên ngoài đã phong tỏa hết chưa?”
Ốc Đinh Đặc cung kính nói:
“ Đã phong kín nơi đây, trận pháp cấm ma cũng đã sẵn sàng,đảm bảo không một con ruồi có thể thoát ra, không biết khi nào chúng ta mới bắt đầu hành động chủ nhân?” 
Xuân Đức cười nói:
“ Chỉ cần cho người giữ chặt cửa ra vào là được, về phần trong này ta sẽ lo. Hôm nay ta sẽ cho hai người các ngươi nhìn xem một cảnh tượng đẹp mắt. Khặc khặc.”
Tiếp sau đó Xuân Đức lại nhìn qua một góc tối nói:
“ Lão nhị đến giờ của đệ rồi đấy, hôm nay đệ cũng không phải mất công đi tìm con mồi nữa rồi. À mà nhớ giết nhanh một chút, hôm nay chúng ta phải về nhà sớm.”
Bóng Ảnh ở trong góc tối cười lên man dại nói:
“ Đại ca, người thật tuyệt. Vậy hôm nay tất cả con mồi ở đây đều là của đệ, đại ca cũng đừng có giành.”
Tiếp sau đó Bóng Ảnh liền lao ra nơi ẩn nấp, xuất hiện ở bên ngoài. Vừa ra bên ngoài thì Bóng Ảnh liền triển khai tốc độ của bản thân điên cuồng đồ sát.
Cánh tay của Bóng Ảnh kéo dài, bàn tay hóa thành móng vuốt sắc bén, Bóng Ảnh chỉ cần lướt qua thì liền có một đám mấy chục người trong nháy mắt biến thành thịt cắt lát. Đôi khi Bóng Ảnh còn há miệng cắn đứt đầu của những kẻ xấu số.
Mùi tanh từ máu tươi, mùi hôi thối từ dạ dày bị vỡ nát trong nháy mắt lan tỏa ra khắp nơi. Cùng lúc đó người ở xung quanh mới phản ứng lại, cả đám người lúc này bắt đầu la thất thanh.
“ A a a a a a …. Trời ơi nó nó nó là...A a a… Cứu.”
“Thần linh ơi...Cứu con…Tại sao ma pháp lại không thể sử dụng.”
“ Trời ạ nó là thứ gì…”
“ Nhanh tránh đường...Nhanh tránh để ta ra ngoài… Á á á á á …”
Bóng Ảnh lúc này cũng bắt đầu cười lên điên cuồng, miệng hắn liên tục cười khằng khặc. Trong miệng liên tục nói:
“ Giết giết… Phải giết hết….Phải giết hết các ngươi thì mới làm ta thoải mái...Giết sạch, tất cả các ngươi đều phải chết,phải chết hết… Khà khà.”
Ở trên cao nhìn thấy một màn như vậy thì Xuân Đức chẳng cảm thấy gì. Nhưng hai người Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ thì cảm thấy cả người phát run, bàn chân lạnh toát.
Bọn họ nhìn thấy Bóng Ảnh như một bóng ma gieo giắc cái chết, hắn đi tới đâu người ở nơi đó đều hóa thành nhiều khúc, theo sau Bóng Ảnh là con đường đầy máu tươi, thi thể chất thành lớp, tàn chi văng khắp nơi.
Do cả nơi đây đều đã bị bao trong trận pháp cấm ma nên đám ma pháp sư không thể sử dụng ma pháp, cả đám chỉ có thể điên cuồng mà gào thét, điên cuồng mà bỏ chạy để tìm đường sống.
Đám người kia chà đạp lên nhau mà chạy, có không ít người còn trực tiếp giết chết người bên cạnh để cướp đường đi. Thành ra số người chết tăng nhanh lên gấp vài lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.