- --o0o---
Sau khi ánh sáng truyền tống biến mất thì Xuân Đức liền hiện ra bên trong một cái hoa viên, nơi đây cảnh sắc rất khá, thảm cỏ xanh tươi, hoa hoa thảo thảo khắp nơi, lại còn có cả hòn giả sơn nữa. Ở giữa cái hoa viên này có một cái bàn đá cùng 9 cái ghế ngồi. Bên trên có vài chùm linh quả.
Xuân Đức tiến đến bên bàn đá, ngồi xuống. Sau khi quan sát đống linh quả trên bàn một lúc mà không biết đây là trái gì thì hắn liền cho vào miệng nếm thử.
Sau khi ăn một vài quả, cảm thấy ngọt ngọt thì hắn liền cầm cả chùm lên ăn, sau vài ba lần nhai nuốt thì hắn đã ăn sạch sẽ. Thấy chẳng còn gì hắn lúc này không khỏi nói nhỏ.
“ Ngon thì ngon thật đấy nhưng mà ít quá chả bỏ dính răng.”
Nhìn quanh chẳng thấy ai, lại cũng chẳng có việc gì làm, Xuân Đức lúc này buồn chán nằm xuống thảm cỏ phía dưới ngửa mặt nhìn trời. Đúng lúc này hắn mới nhớ đến bên trong thế giới linh hồn của mình vẫn còn một người.
Nhớ đến Mộng Vân, Xuân Đức lúc này khẽ hé miệng ra. Ngay lập tức linh hồn của Mộng Vân từ bên trong miệng hắn bay ra ngoài. Nhìn thấy Mộng Vân thì Xuân Đức cười khổ nói.
“ Bây giờ lại cũng chỉ còn có hai người chúng ta.”
Linh hồn Mộng Vân lúc này cũng cười khổ đáp lại:
“ Đã là số mệnh thì không thể tránh khỏi. Ta lúc này còn phải cảm ơn ngươi lúc đó đã cứu ta, không có ngươi ta bây giờ hẳn cũng đã chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380536/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.