Chương trước
Chương sau
Xuân Đức cũng không phải chờ quá lâu thì đám nô bộc đã bắt được đám người tập kích hắn mang về.
Nhìn 31 người bị phong cấm tu vi đang quỳ trước mặt mình, Xuân Đức cảm thấy thế gian không có gì thú vị hơn cái này, mới vừa cách đây không lâu thì hắn là con mồi của đám người này nhưng ngay sau đó thì đám người này lại biến thành con mồi của hắn.
Nhìn thần tình sợ hãi cùng không cam lòng của những kẻ này thì Xuân Đức chỉ có cười nhạt, hắn cũng không có ý định giết mấy người này. Dù sao mỗi tên thiên kiêu đều là một số tài phú không nhỏ.
Cũng chẳng có lời gì để nói với đám người này, Xuân Đức sau khi quan sát một chút phát hiện không thấy hai tên lần trước đánh lén mình thì cũng liền thu đám này vào bên trong nhẫn chứa đồ.
Không những bọn họ mà những kẻ khác cũng bị hắn thu vào chỉ để lại mình tên thanh niên dẫn đường mà thôi.
“ Tiếp tục đi thôi.”--- Sau khi thu những người khác vào trong không gian riêng thì Xuân Đức liền ra lệnh cho người thanh niên tiếp tục dẫn đường.
Tên kia vâng vâng dạ dạ mấy lần sau đó lại tiếp tục dẫn đường.
……
Buổi chiều cùng ngày.
Sau khi liên tục phi hành nhiều canh giờ liền thì Xuân Đức cùng tên thanh niên Văn Tích đã đi tới được địa phương đăng Thần Võ Nguyên Tháp.
Thần Võ Nguyên Tháp cũng không phải một mình độc lập, mà là nằm ở trung tâm của một cái thành trì. Cái thành trì kia lại là trung tâm của Trúc Mộng Lam Viên.
Xuân Đức nghe nói thành trì này có tên là Thần Võ Thành, cả thành trì có diện tích không phải quá lớn, chắc tầm vài ngàn dặm vuông. Tường thành thì đã bị rêu xanh phủ kiến, bên trong thành thì chỉ tồn tại một ít kiến trúc nguyên vẹn, đa phần đều đã đổ nát. 
Duy chỉ có Thần Võ Nguyên Tháp nằm giữa thành trì là vẫn như vậy, nó giống như không bị thời gian ảnh hưởng. Cách xa xa cũng có thể cảm nhận được sự thần thánh từ ngọn tháp kia.
Có điều tất cả những điều này cũng chỉ là Xuân Đức nghe người khác nói lại mà thôi, vì lúc này đây hắn còn chưa vào được bên trong thành nên cũng không biết thực hư thế nào.
Bây giờ hắn đang tại cửa thành bắc cũng là cửa thành duy nhất để đi vào bên trong. 
Ở nơi đây đang có rất đông người, Xuân Đức nhìn sơ qua thì nơi này cũng đang có gần vạn người. Những kẻ này tới đây phần nhiều cũng không phải vì đi vào bên trong Thần Võ Nguyên Tháp mà là để thử sức của bản thân.
Ở cổng thành nơi này có một cái trận pháp trọng lực khá là vi diệu, muốn tiến vào bên trong thành phải đi qua cái trận pháp này. Cái trận pháp này trải dài đoạn đường gần 3000 mét. Cứ mỗi lần tiến lên một bước thì trong lực sẽ lớn hơn một phần, có nhiều tên Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kỳ chưa đi đến nửa đường thì đã phải quay trở về vì không chịu được trọng lực kia. Vì vậy người có thể đi vào bên trong cũng thuộc không phải dạng vừa.
Những điều này đối với Xuân Đức mà nói thì cũng bình thường nhưng cái khiến hắn cảm thấy ức chế nhất là quy định nơi đây.
Cái đoạn đường đi vào bên trong thành chỉ chấp nhận 3 ngàn người cùng lúc bước vào. Nếu có người 3001 đi vào sẽ bị trận pháp bài xích. Chỉ khi nào có kẻ tự nguyện bỏ cuộc đi ra ngoài thì người khác mới có thể tiến vào.
Nếu như đám kia đã không tiến vào trong được thì quay ra ngoài luôn đi thì cũng thôi, đằng này hết lần khác đám người kia lại dừng chân nghỉ lấy sức sau đó lại tiếp tục lê lết đi vào trong. Đi được vài bước lại ngồi nghĩ, nghĩ được nữa ngày thì lại mới đi tiếp.
Mà cái quan trọng nhất ở nơi này là nghiêm cấm đánh nhau, ở trước cổng thành thì nghiêm cấm nhưng chỉ cần đi vào bên trong thì không. Đã vào bên trong thành thì muốn giết chóc kiểu gì cũng được.
Thêm vào việc Xuân Đức là người của Triều Tịch Châu nữa, đi tới đâu cũng được tất mọi người trao yêu thương bằng những ánh mắt xem thường cùng miệt thì, đôi khi còn tặng kèm những nụ cười trào phúng. Đối với việc này cũng làm cho Xuân Đức cảm thấy khó chịu không thôi.
…….
Ngay khi Xuân Đức đang xếp hàng đợi tới lượt mình đi vào bên trong thì hắn bất ngờ bị người phía sau vỗ vai. Xuân Đức đang không vui, lúc này hắn quay người lại nhìn kẻ vừa vỗ vai mình, nhìn thấy là một tên trắng, bộ dạng công tử phong lưu thì hắn liền lạnh giọng nói:
“ Chuyện gì?”
Nhìn thấy biểu tình không kiên nhẫn của Xuân Đức thì tên thanh niên mặt trắng lúc đầu là kinh ngạc, sau đó thì cười trào phúng nói:
“ Ui cha, đám phế vật của Triều Tịch Châu hôm nay lại dám ở trước mặt Diệp Bạch ta phách lối, ngươi biết hậu quả của việc khi đắc tội với ta sao?”
Vừa nói tên Diệp Bạch này liền phe phẩy quạt ngọc trong tay, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Xuân Đức. Mấy tên khác ở gần đó lúc này cũng cười lạnh nói:
“ Hắn đây là muốn chết, dám đắc tội với Diệp công tử,ở nơi này hắn có thể không sao nhưng chỉ cần ra ngoài thì Diệp công tử liền có thể dùng một vạn cái phương pháp đùa chết hắn.”
Một người khác lại nhìn Xuân Đức cười mỉa: 
“ Thứ phế vật còn không nhanh quỳ xuống mà cầu xin Diệp công tử, nếu như Diệp công tử cảm thấy vui biết đâu lại có thể tha ngươi một cái mạng chó.”
“ Ha ha ha ha.”
“ Ha ha ha…”
Vô số những kẻ khác lúc này đều cười rộ lên. Trong số những kẻ này không chỉ là người của các Châu khác mà còn có cả người của Triều Tịch Châu.
Xuân Đức tuy là người hiền lành không thích giết chóc, tính tình cũng thuộc dạng ôn hòa nhưng liên tục bị khiêu khích thì hắn cũng cảm thấy phát bực, sát tâm của hắn lúc này bộc phát mãnh liệt. Dù đã vận chuyển thanh tâm quyết nhưng vẫn không thể nào áp chế được.
Lúc này đây hắn không nói một lời nào, sắc mặt âm trầm như nước rời khỏi vị trí lúc trước sau đó đi ra ngoài. Nhường lại vị trí cho tên Diệp Bạch gì đó. Những kẻ khác thấy hắn khuất nhục như vậy bỏ đi thì càng cười lớn hơn.
“ Ha ha. Phế vật biết vậy còn không nhanh cút đi từ đâu.”
“ Ha hả, các ngươi nhìn xem bộ dạng như chó nhà có tang của hắn.”
Vô số tiếng cười nhạo báng vang lên, lúc này đây không một ai không một người nào vì Xuân Đức mà nói một tiếng.
Nếu đám người kia không cười còn đỡ, đám này cười thì càng làm kích thích sát tâm của Xuân Đức, sát tâm của Xuân Đức cũng phải cái ý nguyện giết chóc điên cuồng mà là ý nguyện hành hạ địch nhân sống không bằng chết.
Phạm vi trận pháp bảo vệ tại cửa thành Bắc là 3 dặm. Sau khi Xuân Đức rời khỏi phạm vi bảo vệ trận pháp tại thành Bắc thì hắn liền dừng lại. Tiếp sau đó thì hắn liền triệu hồi Vũ Y cùng đám nô bộc lẫn thú nuôi cao giai của hắn ra.
“ Ầm ầm ầm…”
“ Gào gào gào…”
“ Hú hú hú…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.