Chương trước
Chương sau
“ Vèo vèo vèo…”
Không lâu sau đó nơi đây liền xuất hiện gần trăm người, trong số đó tên trung niên đại hán có hiềm khích với Xuân Đức bay đến nơi đây đầu tiên. Khi những người này bay đến nơi đây, nhìn thấy thảm trạng của mười người đang nằm trên mặt đất thì cả đám không khỏi trợn to đôi mắt, sau đó cả đám không tự chủ lui ra đằng sau vài bước.
Nhưng bọn họ có lùi nấy chứ lùi nữa đều vô dụng, một khi bọn họ đã tới đây thì xem như số phận đã định sẵn rồi.
Ngay khi đám người kia còn chưa hết bàng hoàng thì sắc mặt cả đám trong nháy mắt trắng bệch, sau đó liền hai tay ôm lấy ngực, miệng liên tục thổ ra máu đen.
Không qua bao lâu thì sắc mặt của cả đám nháy mắt tím đen, bệnh trạng của những kẻ này không khác gì mấy tên lúc trước.
Trong số những người này thì duy nhất có mỗi trung niên đại hán là không bị làm sao, cũng không phải tên này cao siêu bao nhiêu mà là Xuân Đức không có dùng độc công kích hắn vì vậy hắn mới có thể còn đứng.
Nhìn trung niên đại hán, Xuân Đức lúc này cười lạnh nói:
“ Ta nhớ người là tên đầu tiên nói ta là phế vật thì phải. Ngươi lúc đó ngược lại biểu hiện rất tốt. Ta có phần khen ngợi đấy. Nhưng mà bây giờ thì ngươi nên tính sao? Mà thôi ta hỏi thẳng ngươi bây giờ thích chết như thế nào?”
Cảm nhận được lãnh ý trong lời nói của Xuân Đức thì trung niên đại hán không tự chủ được nuốt nước miếng, hắn lúc này trong yếu ngoài cứng nói:
“ Ngươi vậy mà lại dám giết người ở đây. Ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào không? Ta nói cho ngươi biết nếu như…”
“ Rắc rắc rắc...”
Tên kia còn chưa nói hết câu thì đã bị Xuân Đức đi tới trước mặt dùng một tay khống chế lấy cổ tên kia sau đó nhẹ nhàng siết lại. Ngay lập tức tiếng xương cốt vỡ nát vang lên. Xuân Đức cũng không có ngay lập tức bóp chết tên kia mà từ từ siết, nhìn biểu cảm tuyệt vọng của tên này Xuân Đức cảm thấy khá thú vị.
Tên trung niên đại hán kia cũng chỉ có tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kỳ, mà bóp chết một sơ kỳ đối với Xuân Đức hiện tại cũng không khác gì bóp chết con kiến cả. Tên trung niên kia đứng trước mặt hoàn toàn không có lực phản kháng.
Đối với Xuân Đức, tiền thì đương nhiên là phải kiếm nhưng mà kẻ nào làm hắn bực mình thì hắn cũng không ngại đưa tiễn kẻ đó xuống hoàng cửu tuyền đoàn tụ với người thân luôn.
Ngay lúc Xuân Đức đang muốn từ từ bóp chết con côn trùng đáng ghét thì bỗng dưng hắn cảm ứng được nguy hiểm đánh úp từ phía sau. Hắn không một chút do dự liền nắm tên trung niên kia lên làm tấm chắn.
“ Vèo..”
Một vệt ánh sáng màu đen lóe lên, ngay sau đó liền đâm trúng phía sau lưng tên trung niên. Một tiếng “ phập” thanh thúy vang lên, lúc nhìn lại thì đã thấy một thanh đoản kiếm bốc lên hắc khí ngụt ngụt đâm xuyên qua ngực tên trung niên.
Thanh đoản kiếm kia mặc dù đã đâm qua cơ thể tên trung niên nhưng lúc này nó vẫn rung động kịch liệt, đột nhiên cả thanh đoản kiếm kia bỗng chốc bừng sáng lên hắc quang, ngay sau đó liền dùng tốc độ kinh người tập kích Xuân Đức.
Nhìn thấy một màn như vậy thì Xuân Đức liền nheo mắt lại, ngay lúc đoản kiếm kia bùng lên hắc quang thì cánh tay trái của hắn cũng trở về hình dạng bán long hóa. Sau đó lại dùng tốc độ siêu việt đoản kiếm chộp tới.
Không có gì bất ngờ, hắn ngay lập tức bắt được thanh đoản kiếm kia. Lúc này hắn khẽ dùng lúc bóp một cái.
“ Rắc rắc rắc…”
Thanh đoản kiếm trong tay hắn nay lập tức vỡ thành từng mảnh. Hắn thả lỏng bàn tay trái ra những mảnh vỡ của đoản kiếm ngay lập tức rơi xuống mặt đất phát ra tiếng “ keng keng”.Cùng lúc này hắn cũng buông ra cái xác của tên trung niên đại hán, ánh mắt Xuân Đức lúc này nhìn về một phương hướng.
Pháp nguyên quán chú vào hai mắt ngay lập tức hắn liền nhìn rõ được đối phương là người nào. Đối phương có 2 người, một nam một nữ cả hai đều che mặt, bên ngoài khoác một tấm áo choàng màu đen. Linh áp từ trên hai người này rất mờ mịt vì vậy Xuân Đức cũng không có phán đoán ra tu vi hai người kia.
Lúc Xuân Đức nhìn lại thì hai người kia cũng đã chạy được rất xa. Xuân Đức bây giờ có đuổi theo cũng đuổi không kịp, vì vậy hắn chỉ nhìn một chút, sau khi ghi nhớ khí tức của hai người thì liền thu hồi ánh mắt. Hắn có linh cảm kiểu gì sau này cũng gặp lại hai người kia.
Tiếp sau đó hắn thu dọn bãi chiến trường, ném mấy tên vừa bị hắn hạ gục vào bên trong nhẫn chứa đồ.
……
Ở phương xa. Sau khi đã bỏ chạy một đoạn đường dài nhưng không có cảm ứng được người đuổi theo thì đôi nam nữ vừa đánh lén Xuân Đức lúc này mới dừng lại.
Lúc này đây một trong hai người lên tiếng:
“ Triều Tịch Châu khi nào cũng xuất hiện một nhân vật như vậy, tay không bóp nát tiên bảo trung phẩm, cái này không phải ta tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết ta cũng không tin.”
Người còn lại gật đầu nói:
“ Kẻ này nếu để trưởng thành thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Phổ Tế Châu chúng ta, bây giờ một trong hai người chúng ta quay về báo việc này cho đại sư huynh, người còn lại thì theo dõi tên kia.”
Người lúc trước lên tiếng lúc này gật đầu nói: 
“ Vậy để ta quay lại theo dõi tên kia cho, người quay về thông báo việc này cho đại sư huynh đi. Nhớ lan truyền việc tên kia hạ độc thủ với thiên kiêu của các châu khác nữa.”
“ Được.” Người còn lại ứng một tiếng sau đó liền hóa thành vệt sáng biến mất.
……
Hai canh giờ sau.
Lúc này đây Xuân Đức đang trên đường đi tới Thần Võ Nguyên Tháp. Đi phía trước dẫn đường cho hắn là một trong số ít người còn sống sót trong lần tập kích cách đây không lâu. Xuân Đức vốn nghĩ rằng bản thân đã có thể khống chế độc tố của bản thân rất tốt nhưng không ngờ hắn vẫn độc chết gần như toàn bộ những kẻ đuổi theo.
Chung quy thân thể của tu sĩ không thể bằng đám hung thú được. Chỉ hơi quá một chút liều lượng thì liền chết không kịp nói lời từ biệt. 
Nhìn tên thanh niên đang đi phía trước Xuân Đức lạnh lùng hỏi:
“ Sắp đến chưa?”
Nghe được hắn hỏi thì tên thanh niên kia bất chợt khẽ run lên một cái, hắn lúc này nhanh chóng dùng lại quay lại nhìn Xuân Đức hơi cúi đầu cung kính nói:
“ Còn rất xa thưa đại nhân, ít nhất phải còn nửa ngày đường, không biết đại nhân có điều gì căn dặn nữa không?”
Xuân Đức nhìn người thanh niên tiếp tục lạnh lùng nói:
“ Không. Ngươi tiếp tục dẫn đường.”
“ Vâng, đại nhân.”
Tên kia ứng một tiếng sau đó xoay người lại,tiếp tục công việc dẫn đường của bản thân. Đi trên đường hắn thi thoảng lại lén quan sát sắc mặt của Xuân Đức. Nhưng hắn thấy Xuân Đức luôn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng thì trong lòng không khỏi bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.