Chương trước
Chương sau
Nghe trung niên nhân nói có thể gia tăng cường độ linh hồn thì Xuân Đức liền nổi lên hứng thú, hắn lúc này hỏi :
" Cực hạn là bao nhiêu viên ? "
Khẽ cười trung niên nhân nói : 
" Chỉ có thể sử dụng một lần, lần thứ 2 không có tác dụng. Bằng không đã không mấy viên thông linh châu này đang không phải cái giá 10 vạn tiên thạch đơn giản như vậy ."
Nhẹ gật đầu, hắn cảm thấy trung niên nhân này nói không có sai, nếu như có thể liên tục gia tăng cường độ linh hồn thì đã không phải cái giá như vậy. Lấy 20 tiên thạch thượng phẩm đưa cho trung niên, hắn mua về 2 viên thông linh châu.
Đưa một viên cho Vũ Y, hắn cười nói :
" Nếu lần này không được thì ắt hẳn sẽ có việc vui đang đợi em ở phía trước. Hắc hắc."
Vũ Y nghe vậy thì khẽ lườm hắn một cái sau đó tiếp nhận thông linh châu, chỉ quan sát một chút thì nàng liền nuốt vào. Nhìn thấy Vũ Y nuốt vào thông linh châu thì hắn cũng nuốt viên thông linh châu của bản thân, tại chỗ luyện hóa.
Ngay lập tức viên thông linh châu liền bị luyện hóa xong. Một cảm giác quen thuộc lại hiện về, ở bên trong cơ thể hắn một luồng tiên lực kết hợp với linh hồn lực truyền thẳng lên đầu của hắn, cùng lúc đó ở bên trên linh hồn của hắn xuất hiện một cái phù văn màu vàng nhỏ xíu. Cái phù văn này chính là ấn ký thông linh ngôn ngữ.
Ngôn ngữ mới quả thực là có gia tăng khá nhiều nhưng về phần tăng trưởng linh hồn thì hắn còn chưa cảm nhận được. Phải mất một lúc lâu thì hắn một cảm nhận được một chút biến đổi về linh hồn của bản thân, quả thực là có gia tăng nhưng gia tăng không đáng kể.
Mở mắt ra hắn nhìn trung niên cười khổ nói :
" Quả thực ít. Một chút nữa ta liền không thể cảm nhận được, may mà ta linh giác nhạy bén mới có thể cảm nhận được bằng không ta lại nghi ngờ là tiên hữu đang lừa gạt ta."
Trung niên nghe vậy thì cũng là cười nói :
" Ha ha. Tiên hữu thực sự rất thú vị. Không biết tiên hữu cùng đạo lữ của mình còn muốn mua gì nữa không ? Nơi đây tại hạ cũng có không ít đồ tốt."
Vừa mới luyện hóa xong thông linh châu vừa muốn nói gì đó với Xuân Đức, bất ngờ nghe trung niên nói bản thân là đạo lữ của Xuân Đức thì Vũ Y liền giả vờ ho khan nói :
" Tiên hữu nhầm lẫn, hai chúng ta là huynh muội thân sinh."
Xuân Đức cùng trung niên nhân đồng thời " Ồ " lên một tiếng kinh ngạc. 
Xuân Đức kinh ngạc vì nghe được Vũ Y nói ngôn ngữ nhân tộc tại cao thiên, còn trung niên kinh ngạc vì biết được hai người vậy mà không phải là đạo lữ. Hắn lúc này cười bồi nói :
" Là tại hạ nhất thời lỗ mãng, xin nhị vị chớ trách. Ha ha." 
Xuân Đức lúc này cười nói :
" Không có gì, chỉ là một chút nho nhỏ hiểu lầm mà thôi đâu có cái gì đáng nói , không biết ở tiên hữu nơi đây có bán bảo vật hình thái trang sức dành cho nữ tử không ? Tại hạ muốn mua một bộ bán tiên khí dành cho tiểu muội."
" Ồ " Trung niên nhân tiếp tục ngạc nhiên, hắn lúc này cười ôn hòa nói :
" Quả thực đúng dịp, tuy tại hạ không có bán nhưng tại hạ lại biết một người . Vị bằng hữu kia của tại hạ cũng đang muốn bán một bộ bán tiên khí, nếu như tiên hữu có hứng thú thì tại hạ có thể dẫn hai người đi xem. "
Cười đáp lại Xuân Đức thản nhiên gật đầu nói :
" Vậy phải làm phiền tiên hữu một chuyến rồi."
Tiếp sau đó trung niên kia liền tạm thời đóng lại cửa hàng , mang hai người Xuân Đức cùng Vũ Y đi gặp vị bằng hữu kia của hắn.
Trên đường đi thì hai người Xuân Đức cùng trung niên nhân nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, qua một lúc nói chuyện thì Xuân Đức cũng biết được người trung niên kia tên là Đông Lai Tháp tới từ Bắc Minh Vực, còn về phần Bắc Minh Vực là nơi nào thì hắn chịu.
Khu giao dịch này cũng không phải rất lớn, với cửa hàng bằng hữu của Đông lai Tháp cũng cách không quá xa. Đi chưa tới 20 phút thì đã tới nơi cần đến. 
" Lai Khắc tỉnh dậy, có khách đến mua hàng." Vừa đến nơi thì Đông Lai Tháp đã hướng về một tên trung niên cao to lớn tiếng gọi, người trung niên kia có khuôn mặt khá hung dữ, mắt hổ , lông mày rậm, lại còn để một bộ râu quai nón. Đã vậy trên thân lại còn khoác một bộ áo tơi nhìn chẳng có một chút gì gọi là phong phạm cường giả vương cấp cả.
Lúc này đây trung niên nhân có tên Lai Khắc kia đang ngồi ngủ gật, nghe được ai đó gọi mình thì hắn liền mở trừng trừng đôi mắt hổ ra. Sau khi nhìn thấy Đông Lai Tháp thì hắn liền cười nói :
" Là nhị ca à ? Sao nhị ca lại tới nơi này ? "
Đông Lai Tháp nhướng mày nói :
" Có một bị bằng hữu muốn mua thứ kia, nhanh lấy ra đây."
Nghe được lời này của Đông Lại Tháp thì tên trung niên nhân kia lúc này mới để ý tới sự hiện diện của hai người Xuân Đức cùng Vũ Y, hắn ta nhìn nhìn về phía hai người, sau khi đánh giá hai người một lượt thì mới quay người đi vào bên trong cửa hàng.
Thấy cảnh này thì trong lòng Xuân Đức liền nổi lên nghi hoặc. Nhưng mặt ngoài hắn cũng không có thể hiện ra cái gì bất thường.
Trung niên kia đi không bao lâu thì liền quay lại. Lúc quay lại thì trên tay hắn ôm theo một chiếc hộp bằng gỗ màu đỏ như máu. Nhìn thấy Lai Khắc đi ra thì Đông Lai Tháp lúc này nhìn qua Xuân Đức cười nói :
" Vô Tà huynh đệ tới nơi này nhìn xem nhưng bảo vật này có thích hợp với lệnh muội hay không ? "
Nhẹ gật đầu, hắn tươi cười bước lại gần. Vũ Y cùng bước theo phía sau hắn. Khi hai người đã đi lại thì trung niên Lại Khắc kia liền mở chiếc hộp gỗ đang cầm trên tay ra.
Ngay lập tức Xuân Đức liền nhìn rõ bên trong đựng đồ vật gì. Bên trong hộp không ngờ vậy mà có nguyên hẳn một bộ sáo trang dành cho nữ tử. Từ giáp, vũ khí, phụ kiện đều đầy đủ cả.
Vận dụng phụ trợ hệ thống hắn liền nhìn ra được đặc tính của những trang bị bên trong hộp gỗ. Sau khi nhìn qua thì hắn hơi nhíu mày lại.
Ở bên cạnh Đông Lai Tháp ngay lập tức nhận ra được biểu hiện dị thường của hắn.
" Làm sao, Vô Tà huynh đệ có gì không vừa lòng sao ? "
Lắc lắc đầu, Xuân Đức khẽ cười nói :
" Không phải không vừa lòng , chỉ là có đôi chút không rõ ràng thôi, không biết nếu mua nguyên cả bộ này giá cả thế nào ? "
" Ha hả." Lúc này Đông Lai Tháp cũng cười rộ lên nói :
" Có điểm gì không rõ thì huynh đệ cứ việc hỏi. Lão ca ta nếu biết sẽ nói bằng hết, không bao giờ có chuyện rối gạt huynh đệ của mình "
Cười ôn hòa Xuân Đức tiếp tục khẽ lắc đầu nói :
" Lão ca quá lời rồi, đâu cần phải nói như vậy, tuy mới quen nhau nhưng ta tin lão ca không phải là người như vậy. Không biết lão ca muốn bán nguyên bộ này với giá như thế nào ? "
Nghe được Xuân Đức muốn mua thì ánh mắt của Đông Lai Tháp liền thay đổi, lúc này nụ cười trên mặt của hắn càng thêm chân thành, càng thêm thân thiết nếu là người bình thường nhìn thấy nụ cười này thì 10 người thì sẽ có 9 người bị hắn làm cho cảm động.
Nhưng Xuân Đức thì khác, không hiểu vì sao khi nhìn thấy nụ cười này thì hắn liền cảm thấy kẻ trước mắt này rất không đáng tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.