Nguyên đêm hôm đó hai huynh muội nói chuyện với nhau cho tới tận sáng ngày hôm sau. Ngay khi trời gần sáng thì Nhạn Tuyết hỏi:
" Huynh nghĩ rằng muội có nên tới nơi kia trước để tập làm quen với đám tiểu hài tử nơi không? Muội sợ bọn nhỏ không thích muội."
Suy nghĩ một chút hắn vẫn là khẽ gật đầu nói:
" Như vậy cũng được, dù sao muội bây giờ ở tại gia tộc cũng không an toàn cho lắm. Huynh cảm thấy sắp có cái gì đó xảy ra, muội tránh đi một thời gian cũng không phải là cái gì không tốt. Bây giờ huynh có thể mang muội rời đi một cách bí mật không người nào biết.
Nhưng mà muội rời đi mà không nói trước liệu có xảy ra vấn đề gì không? "
Nghe ca ca nói có thể mang bản thân rời đi mà không bị người nào phát hiện thì Nhạn Tuyết liền mở to đôi mắt dễ thương, nàng có chút hoài nghi nói:
" Huynh thật có thể làm được thật sao. Làm sao muội cảm thấy huynh đang nói dối vậy nè."
Bị nói là ba xạo thì Xuân Đức liền ngồi dậy cốc vào đầu của Nhạn Tuyết một cái.
" Á đau."
Ngay lập tức Nhạn Tuyết liền la lên, Xuân Đức nhìn thấy con bé này vậy mà lại bắt đầu dưng dưng nước mắt như muốn khóc tới nơi thì vội xin lỗi nói:
" Đau không, huynh lỡ tay. Xoa xoa cho bớt đau."
Hắn lúc này cũng dùng tay xoa xoa chỗ vừa cốc Nhạn Tuyết, vừa xoa hắn vừa giải thích:
" Ai bảo muội không tin huynh làm gì. Huynh nói thật mà muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380299/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.