Long Linh Nhi nhìn Xuân Đức cười mà thất thần, nụ cười kia thật ấm áp, thật chân thành. Nhưng nàng thất thần cũng không phải vì vậy mà nàng quả thực chưa từng gặp ai lại lật mặt nhanh tới mức này, vài phút trước thì người trước mặt nàng giống như một kẻ giết người máu lạnh, vậy mà lúc này đây người này lại đã vui vẻ cười như không có việc gì.
Nếu như trên sàn nhà không phải đang còn hai cái thi thể không đầu thì nàng cũng không tin Xuân Đức là một kẻ máu lạnh vô tình đâu.
Nàng biết là vậy nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy nụ cười kia nàng lại cảm thấy kẻ trước mặt nàng không còn đáng sợ nữa, mà giống như một người thân vậy. Lắc lắc đầu nàng cố gắng xua đi cái ý nghĩ điên rồ kia.
Đúng lúc này Xuân Đức lại lên tiếng hỏi:
" Phải rồi cô bé, cô bé có nghe qua Táng Thần Uyên không? "
Nghe Xuân Đức hỏi thì vẻ mặt của Long Linh Nhi hiện lên sự mờ mịt, nàng lắc đầu nói:
" Chưa từng nghe qua. Nhưng nếu ngươi muốn tìm hiểu về nơi kia thì đến Thư Khố nhìn xem, nơi đó lưu giữ rất nhiều sách có ghi chép lại các địa phương khác nhau."
Nghe Long Linh Nhi thì hắn cũng không có thất vọng, nhìn nàng hắn gật gật đầu nhưng bỗng nhiên hắn lại nở một nụ cười có phần tà ác, hắn cười hắc hắc nói:
" Nghe nói ở cái Thánh Địa Bàn Long này có rất nhiều loại tiên đan trị thương, đúng lúc ta cũng cần một ít. Hai chúng ta bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380177/chuong-742-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.