Chương trước
Chương sau
Bên trong không gian vong linh tầng 2. Bên dưới Mẫu Thụ. Lúc này đây Xuân Đức đang chăm sóc cho mấy đứa em gái cùng hai con sủng vật của mình. Trên mấy cái giường được tạo từ cành cây và lá cây, mấy cô gái xinh đẹp đang lặng yên nằm ngủ, xung quanh các nàng có vô số tinh quang màu xanh sinh mệnh đang vờn quanh.
Sau khi cho mấy đứa nhỏ uống thuốc xong thì mấy đứa đều đã ngủ thiếp đi vì mệt. Xuân Đức lúc này mới rảnh tay mà tự xử lý mấy vết thương của bản thân. Lúc chiến đấu hăng máu quá bị thương lúc đó không thấy đau nhưng bây giờ thì cảm thấy rồi, vừa đau vừa nhức.
Đang lúc hắn trị thương thì Vô Địch mò tới, lượn xung quanh hắn một vòng đánh giá sau đó phán một câu khiến Xuân Đức tí nữa ói máu:
" Ta còn tưởng rằng mi phải chết một lần chứ, vậy mà không chết à. Hắc hắc."
Xuân Đức vẩy vẩy tay xua đuổi lão bạn thân:
" Cút cút đi. Đừng ở đây làm phiền ta trị thương. Nhìn mi là thấy ngứa mắt rồi."
Vô Địch mặt dày như tường thành nên cũng không thèm để ý tới cái biểu tình ghét bỏ của Xuân Đức mà ngồi xuống bên cạnh cười nói:
" Ta có một tin vui và một tin buồn. Mi muốn nghe tin nào? "
Xuân Đức ngẩng đầu lên dùng ánh mắt bất thiện nhìn Vô Địch hỏi:
" Không phải là mi lại làm gì hai con rối của thiên đạo rồi chứ? "
Vô Địch vỗ vai hắn một cái cười hắc hắc nói:
" Đúng là hiểu nhau. Mi nói đúng rồi đấy, con rối sấm sét thì ta đã thay mi dung hợp vào con tuyết báo, còn con cự nhân lửa thì ta xin rồi. Hắc hắc. Chắc mi sẽ không có ý kiến chứ? "
Xuân Đức buồn bực nói:
" Mi xin rồi thì là mất rồi. Bây giờ ta đoán con cự nhân lửa kia đến đốm lửa cũng không còn. Biết bản tính mi từ trước đáng lý không nên để đồ tốt cho mi mượn nghiên cứu. Hắc hắc, ta lấy được thứ tốt muốn xem không? "
Vô Địch tò mò hỏi:
" Thứ gì? "
Xuân Đức mang ra một đống hỗn nguyên thánh tính đưa cho Vô Địch xem, Vô Địch ánh mắt sáng lên như sói đói, sau đó tay nhanh như chớp bắt lấy hỗn nguyên thánh tinh, có điều Xuân Đức đề phòng trước rồi nên thấy tên kia dị động liền giấu đi.
" Đừng có vọng động như vậy, cái này là công sức của ta chiến đấu bán sống bán chết đấy. Ta chuẩn bị bồi thường cho tiểu Mộng Ma cùng tiểu Cốt ngươi cũng đừng có mơ tưởng đến. "
Vô Địch không có vì Xuân Đức nói mà buông tha, hắn nhìn vào 6 viên hỗn nguyên thành tinh to bằng nắm tay trẻ con nói:
" Cho ta 6 viên kia đi. "
Xuân Đức ném cho Vô Địch 4 viên nói:
" Không được, chỉ 4 viên thôi. Hai cái kia cho tiểu mộng cùng tiểu cốt rồi."
Vô Địch gật đầu nói:
" Vậy những thứ khác còn lại đưa hết cho ta."
Xuân Đức nhìn tên này vài lần sau đó bất đắc dĩ ném cái bịch đựng hỗn nguyên thánh tinh cho Vô Địch, chỉ giữ lại hai viên cho bản thân. Vô Địch sau khi lấy được thứ mình muốn thì nhìn Xuân Đức cười hắc hắc mấy tiếng rồi liền phủi mông rời đi không một lời tạm biệt.
Thấy con hàng hãm tài kia đi rồi Xuân Đức lại bắt đầu hành công khôi phục tiêu hao.
***
Ở ngoại giới. Tinh Phách Cung.
Bây giờ trời còn chưa có sáng, vẫn đang còn tối om om. Dưới sự lãnh đạo của Lãnh Như Hàn những người còn sống nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, còn về phần những con cổ ma cấp 2 đều bị nhất nhất tiêu diệt chỉ còn một ít lạc đàn là còn sống. Đến ngay cả hai con cổ ma cấp 3 còn sót lại cũng đã bị tiêu diệt.
Bên trên một ngọn núi cao Lãnh Nhược Hàn nhìn phương xa nơi có 9 con tang thi cấp 7 đang điên cuồng đuổi giết đám cổ ma cấp 2 thì bất giác nở nụ cười. Bên cạnh hắn vẫn để lại 3 con tang thi cấp 7 khác làm bảo tiêu.
Lãnh Như Hàn lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong sự sung sướng chưa thể hồi phục hoàn toàn, từ khi hắn nhìn thấy chỉ cần 9 con tang thi cấp 7 dễ dàng tiêu diệt một con cổ ma cấp 3 đơn lẻ thì trong lòng hắn không khỏi chấn kinh. Hắn bây giờ đã coi mấy con tang thi chính là chân bảo lớn nhất của đời hắn.
Tu vi của hắn không cao, chỉ là Thiên Quân Cảnh sơ kì mà thôi, với lại hắn cũng đã dừng ở cảnh giới này rất lâu rồi mà không thể tấn thăng, tuy bình thường hắn luôn là một vị trưởng lão cao cao tại thượng nhưng mà thấy một vị hậu kì thôi là hắn không dám thở mạnh rồi.
" Chỉ cần ta biểu hiện tốt thì sau này có thể hướng chủ nhân xin người giúp ta tấn thăng cảnh giới, với thần thông của chủ nhân hẳn sẽ không khó."
Trong lòng Lãnh Như Hàn âm thầm quyết tâm. Ngay lúc hắn còn đang suy tính làm cách nào để lấy lòng Xuân Đức thì một thanh niên chạy lại gần hắn thông báo cho hắn biết:
" Hàn thúc, mọi việc đã làm xong rồi."
Lãnh Như Hàn sắc mặt bình thản nói:
" Đợi một chút đi, ta muốn nhìn xem bảo bối của ta giết chết hết đám quái vật kia. Tiểu Kiếm ngươi không thấy cảnh này rất thú vị sao? "
Thanh niên vẻ mặt nịnh nọt nói:
" Vâng, vô cùng thú vị những bảo bối này của Hàn thúc thật lợi hại giết mấy thứ rác rưởi kia cũng là dễ như lật bàn tay. "
Lãnh Như Hàn cười to nói:
" Bây giờ cuộc sống của ta cũng không cần nhìn sắc mặt của mấy tên kia nữa, lần này trở về gia tộc ta muốn xem tên nào còn dám cản ta thả Ngọc Nhi đi ra. Ha ha ha."
Cười xong một hồi sắc mặt Lãnh Như Hàn trở nên âm trầm hơn nước. Thanh niên bên cạnh thấy cảnh này lập tức im thin thít.
Không qua bao lâu mấy con cổ ma cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt. Lãnh như hàn thu về chín con tang thi cấp 7 chỉ để lại ba con bảo tiểu. Cũng không phải hắn không muốn không chế cả 12 con cùng một lúc nhưng mà để duy trì liên tục khống chế ba con đã là cực hạn của hắn.
Hai người ba tang thi một đường bay đến một cái quảng trường mới được xây dựng của Tinh Phách Cung. Nơi đây đã tụ tập không ít đệ tử của Tinh Phách Cung còn sống sót. Khi Lãnh Như Hàn vừa xuất hiện thì có không ít đệ tử nhận ra hắn cùng nhau hô to:
" Hàn tông chủ đến."
" Tông chủ muôn năm."
" Tông chủ vô địch."
Đám đệ tử Tinh Phách Cung thần tình kích động vô cùng, vô số người điên cuồng hò hét. Lãnh Như Hàn nhìn thấy cảnh này thì lòng hư vinh của hắn được thỏa mãn hơn bao giờ hết. Hắn bay thẳng lên chủ vị quay xuống nhìn đông đảo đệ tử cùng chấp sự nói:
" Mọi người yên lặng nghe ta nói đôi lời."
Ngay lập tức phía dưới im như ru. Lãnh Như Hàn thấy thế thì thỏa mãn gật đầu sau đó mới tiếp tục nói:
" Ngày hôm nay đại họa ập đến Tinh Phách Cung vô số đệ tử bị chết, người mà chúng ta trao cho niềm tin cùng hy vọng nhất lại quay lưng đi phản bội chúng ta, bỏ chạy để giữ lấy mạng sống, không những vậy còn lấy đi tất cả tài phú của mọi người chung sức đồng lòng tích góp được.
Vậy những người như thế có đáng để cho chúng ta cúi đầu, để chúng ta kính ngưỡng nữa không? "
Bên dưới đang yên lặng nhất thời sôi trào trào lên hơn trăm ngàn người cùng hô lớn:
" Bọn họ không xứng."
" Không xứng."
" Không xứng."
Lanh Như Hàn lại dơ tay lên để mọi người yên lặng, người phía bên dưới thấy vậy thì lại yên lặng ngay lập tức. Lãnh Như Hàn nói tiếp:
" Bọn họ đã bỏ rơi chúng ta, để cho tất cả mọi người tự sinh tự diệt nhưng mà trời cao chiếu cố để cho một vị siêu cấp cường giả đến che trở chúng ta, giết hết đám cổ ma đáng ghê tởm. Từ giây phút đó ta đã thề là sẽ đi theo vị cường giả kia. Mọi người có nguyện ý cùng ta đi theo vị cường giả kia để có thể bước dài trên con đường tu tiên không? "
" Nguyện ý."
" Nguyện ý."
" Nguyện ý."
Lanh Như Hàn lúc này hào hùng vạn trượng lớn tiếng nói:
" Rất tốt, vậy sau này vị cường giả cũng là ân nhân kia của chúng ta sẽ là lão tổ của tất cả mọi người. Mọi người có ai có ý kiến khác không."
" Không có." Mọi người đồng thanh đáp lớn.
Lãnh Như Hàn nói tiếp:
" Theo ý chí của lão tổ cùng ý nguyện của tất cả mọi người, Băng Phách Tinh Cung hôm nay chính thức xuất hiện trên cỏi đời này. Chúng ta là một khối đại đoàn kết, không ai có thể chia rẽ được chúng ta, tất cả mọi người đều là một phần tử quan trọng của Băng Phách Tinh Cung. Mọi người hãy cùng nhau cố gắng xây dựng Băng Phách Tinh Cung thành một thế lực ba chủ đứng đầu ở trung thiên sau này."
" Bá chủ trung thiên."
" Bá chủ trung thiên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.