Chương trước
Chương sau
Nhìn qua Trương Thiên, Xuân Đức lại hỏi:
" Làm sao hôm nay mấy con mụ này lại chạy tới đây làm gì thế? Mà lão ba không quản một chút sao, để mấy người này chạy lung tung vậy dễ bị người đập chết lắm."
Trương Thiên khóe miệng co quắp, hắn lau lau cái trán vẫn còn rịn ra mồ hôi nói: 
" Tam ca, ca có điều không biết. Mấy thiếp phòng của lão ba cạnh tranh rất kịch liệt, bọn họ tới đây để lôi kéo nhân tài. Còn về phần phụ thân thì cả ngày tu luyện đâu có rãnh mà để ý tới mấy người đàn bà này, còn mẫu thân thì cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Dù sao mấy nàng không gây ra việc gì lớn thì sẽ không có người nào để ý."
Xuân Đức nghe thằng tứ đệ nói vậy thì có điều suy tư. Ở bên cạnh thấy hắn suy tư một lúc lâu mà vẫn không nói gì thì Kiều Kiều lắc lắc tay hắn hỏi:
" Tam ca người đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy? "
Xuân Đức lúc này mới đáp:
" Ta đang tính xem là sau này có nên cho lão Tứ lấy nhiều vợ không? Thấy nhiều vợ quá chỉ được cái rắc rối chẳng được tích sự gì. Úc hai người nhìn kìa, lão ba cũng tới phía sau còn không ít người "
Hai người Trương Thiên cùng Kiều kiều cũng đồng thời nhìn lại nơi đằng xa, lúc này đang có một trung niên nam tử thân hình khôi ngô đi lại đây, theo sau còn có mấy người mỹ phụ cùng vài tên thanh niên. 
Nhìn mấy tên thanh niên theo phía sau thần tình ngạo nghễ, kiểu giống thiên hạ này là của mình ta vậy. Trong đó không ngờ có một tên thích mặc áo màu hồng nữa, tay cầm quạt lụa đỏ nhìn mà muốn phun.
Chỉ thấy khi trung niên tới thì mấy người đàn bà kia trong nháy mắt khí chất biến hóa, lúc trước có điêu ngoa ghê tởm cỡ nào bây giờ liền biến thành đoan chính thục nữ cả rồi. Công phu diễn kỹ này Xuân Đức nhìn thấy cũng phải vỗ tay khen hay. 
Sau đó mấy người đàn bà kia bu lại nói nói cái gì, rồi lại còn khóc lóc nữa. Sắc mặt của trung niên càng ngày càng khó xem, chỉ thấy người đàn bà tên Kì dùng một ngón tay chỉ về ba người Xuân Đức trên đài cao. Có điều sau khi trung niên nhìn về phía bên này thì không khỏi ngạc nhiên.
Thấy biểu hiện ngạc nhiên của trung niên thì người phụ nữ tên Kì kia lau nước mắt nói:
" Phu quân làm sao vậy, người còn không nhanh trừng trị kẻ đã giết Kiệt nhi. Mặc dù những người kia là chấp sự cũng không thể tha thứ.Dám giết con chúng ta, thiếp muốn lột da rút gân bọn chúng."
Khi nàng còn đang nói chuyện thì ba người từ bên trong nơi dành cho chủ khảo không biết làm sao đã bay xuống đây. Chỉ nghe một âm thanh mang theo phần hài hước hỏi:
" Muốn lột da rút gân ba người bọn ta cơ à. Làm ta sợ quá."
Trung niên nhìn ba người hỏi:
" Làm sao lại là mấy đứa gây chuyện? Ai đã giết Tuấn Kiệt đứng ra cho ta."
Xuân Đức đi lại gần vỗ vai Trương Thành nói:
" Lão ba người cũng đừng làm cái bộ mặt nghiêm túc như thế làm gì, người là ta giết đấy không việc gì đi. Lúc trước tên kia mang theo 28 người nữa đi tới khảo hạch muộn lại còn tỏ vẻ ta đây nên con tiễn hắn đi gặp thân nhân rồi. Lúc sau mới biết tên kia lại là con riêng của lão ba ngươi đấy. Nói thật con cũng không có thành kiến gì việc ba có nhiều nữ nhân nhưng ba cũng nên chọn lựa nữ nhân cho tốt một chút, đừng có ăn tạp như vậy."
Trương Thành(Cha của Trương Đức) cũng không có tức giận gì, hắn bị tư tưởng của thế giới này ăn sâu rồi. Chính thất(vợ cả) mới là quan trọng nhất, mới là người chia sẽ gánh nặng với hắn còn vợ lẽ thì chỉ xem như một cái bình hoa xinh đẹp dùng để giải trí mà thôi. Nên việc chết đi một đứa con riêng cũng không tính là gì.
Cũng không phải hắn máu lạnh vô tình mà là con riêng hắn nhiều lắm quan tâm sao hết, có điều mấy đứa con riêng lần này hắn đem về có tư chất rất tốt muốn bồi dưỡng sau này làm phụ tá cho mấy người Trương Thiên. Nhưng dù có như vậy thì trong lòng hắn 1 vạn kẻ như vậy cũng không sánh bằng Xuân Đức một người. Không có Xuân Đức thì Trương Gia đã bị diệt tộc trong kinh biến trung thiên mấy chục năm về trước rồi.
Nhìn Xuân Đức, Trương Thành nghiêm túc nói:
" Con trai việc này ta cũng không trách con, chỉ trách mấy đứa nó hiểu biết quá kém làm con tức giận, giết thì cũng giết rồi không có việc gì. Nhưng mà sau này nếu có người ngoài con cũng phải để cho cha một chút mặt mũi bằng không uy nghiêm một thành chủ của ta còn đâu."
Xuân Đức liếc xéo lão ba khinh bỉ nói:
" Lão ba người cũng đừng tự thiếp vàng lên mặt nữa. Trong gia tộc ai không biết là lão ba ngươi sợ vợ, bị mẹ ăn hiếp không biết bao nhiêu năm rồi thì làm gì còn uy nghiêm. Mà thôi không nói về vấn đề này nữa, nói về vấn đề chọn thiếp đi. Làm sao bao nhiêu cô gái tốt thì lão ba ngươi không chọn lại chọn loại đàn bà như thế này. Có phải hay không tu luyện nhiều đầu óc u mê rồi."
Trương Thành có chút hiếu kì hỏi:
" Mấy nàng làm sao? "
Xuân Đức lắc đầu đáp:
" Khó nói thành lời nhưng nói chung là không được. Sau này nếu lão ba ngươi thích ta có thể giúp ba đào tạo ra 100 phòng thiếp thất. Tướng mạo xuất chúng, tu vi phi phàm, quan trọng hơn đó là nghe lời. Không có chuyện làm loạn trong nhà, rồi tự mình thành lập thế lực riêng ganh đua nhau. Còn về phần mẹ thì ta sẽ thuyết phục cho, dù sao chúng ta đều là nam nhân mà. Hắc hắc."
Ở bên cạnh mấy người nữ nhân nhìn và nghe hai người nói chuyện thì cảm thấy trong lòng bất an, còn nữ nhân tên Kì lúc này sắc mặt đã tái nhợt đi. Mấy thanh niên ở phía sau mấy người nữ nhân cũng không tốt lắm.
Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn không được mắng:
" Tam ca thật hạ lưu."
Trương Thành cùng Trương Thiên thì không nói nên lời chỉ cười ha ha cho qua chuyện. Nhưng mà giữa lúc này đây thì cái tên thanh niên mặc áo màu hồng tay cầm quạt màu đỏ tiến lên chắp tay hướng về Xuân Đức nói: 
" Không biết vị đại ca này tên là gì, tiểu đệ Thanh Sơn muốn cùng đại ca lĩnh giáo vài chiêu."
Xuân Đức nhìn qua thanh niên lại nhìn mấy người còn lại nói:
" Các ngươi thương thảo này giờ hóa ra là cái mục đích này à. Cả bốn các ngươi cùng lên đi ta chấp hai tay. "
Bốn thanh niên nhìn nhau một cái sau đó nói:
" Vậy được, bốn chúng ta cùng xin lĩnh giáo cao chiêu của đại ca."
Xuân Đức ánh mắt như nhìn mấy con tiểu côn trùng nhìn về phía bốn người, hắn biết được mấy tên này đang suy nghỉ cái gì trong đầu, mấy thứ tính toán kia quả thực giống một đứa con nít muốn tờ 200 đồng từ một người lớn vậy.
Trương Thành bên cạnh truyền âm cho Xuân Đức nói:
" Đừng có nặng tay quá đây. Bọn họ đều là nhân tài cả đấy."
Xuân Đức nhẹ gật đầu sau đó nhìn bốn người hỏi:
" Bắt đầu chưa? "
Cả bốn người đồng thời gật đầu, Xuân Đức thấy thế thì cũng hài lòng nói:
" Bắt đầu rồi thì tốt, bây giờ thì cút đi sau này thấy ta thì đừng có làm ra mấy trò mèo như vậy nữa."
Vèo vèo vèo vèo
Trong nháy mắt khi Xuân Đức nói hết câu thì bốn tên kia như bốn viên đạn bay đi xa, sau một lúc thì không còn bóng dáng. Sau lần này mấy người kia còn sống hay không mới là chuyện. Vỗ vỗ tay Xuân Đức nói:
" Đã giải quyết xong, có thời gian rãnh hai ba con đi uống chút rượu đi."
Nói xong hắn liền mang Trương Thành rời đi, để lại một đám người đứng ở đó ngay ra như phổng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.