Xuân Đức theo bản năng đáp lại:
" Đậu phộng, ai? "
Xuân Đức quen miệng nói thế thôi chứ thực ra hắn vẫn theo hướng chỉ của Vô Địch nhìn lại. Vừa nhìn lại sắc mặt hắn liền trở nên quái dị vô cùng, hắn nhếch miệng nói:
" Thế quái nào lại là những tên kia? "
Vô Địch kì quái hỏi:
" Biết mấy con rệp đó à? "
Xuân Đức lại ngồi xuống cười hắc hắc nói:
" Biết chứ, mấy tên đó trước kia còn bắt cóc ta mang tới Huyết Sát Chiến Trường kia mà. Bắt cóc ta là cái cô nàng nhỏ tuổi mặc áo hồng, đi cùng với hai người khác ở bên trái đội ngũ ấy. Cũng thật kì quái nơi đó nguy hiểm vậy mà những tên này lại không có chết đi một ai vẫn còn đủ nhân số. À không phải đủ mà lần này còn nhiều hơn 6 người nữa."
Vô Địch nghe vậy thì kinh ngạc nói:
" Mi là chơi nữ nhân không trả tiền sao? Làm sao lại bị con nhóc kia bắt đi. "
Xuân Đức phản bác nói:
" Đừng có mà bôi nhọ danh dự của ta, đó là duyên phận mi có biết không. Duyên phận đấy. Hắc hắc."
Vô Địch cười nham hiểm nói:
" Danh dự của mi chẳng đáng một đồng, à nhầm mi làm quái gì có danh dự đâu. Chuyện xưa đã qua thôi không nói lại, bây giờ ngươi thấy có nên bắt lại mấy người này hành hạ chút cho vui không? "
Xuân Đức kinh ngạc nhìn lại Vô Địch nói:
" Mi từ lúc nào lại có sở thích biến thái như vậy. Đi ra ngoài đừng có nói là hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380044/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.