Ở bên cạnh tên này một đám tay chân cũng phụ họa theo:
" Thiếu môn chủ là người nhân đức, còn không nhanh buông vũ khí đầu hàng, còn định ngoan cố chống lại đến khi nào."
Xuân Đức hài hước nhìn mấy người hỏi:
" Các ngươi có tìm lý do gì cho nó hợp lý một chút chứ, đừng có làm ta mắc ị như vậy. Ba cái thứ rác thải không qua tái chế này mà bảo ta đi mưu hại bọn chúng có hay không đầu óc các ngươi đều là cứt hay não đều bị chó gặm đi rồi. Nếu còn thì phải nghĩ xem cái loại mặt hàng bỏ đi kia thì có thứ gì để ta mưu đồ giết người đoạt bảo."
[ Nhân vật chính dạo này sầu đời muốn xem xiếc nên không có vội giết người như trước kia. Dù sao cũng chết thôi thì tạo phúc tích đức cho con cháu để bọn chúng hít thêm mấy hơi thở.]
" Nói nói, tiểu cẩu nói cho đại gia biết thích cái gì đại gia cho, đừng có kéo cả bầy đến cắn như vậy."
Mấy người đối diện sắc mặt trướng đến hồng, mấy tên lão già có ngu cũng biết là Xuân Đức chẳng đi cướp hay đoạt cái gì của tên thuộc hạ đứng phía sau thiếu môn chủ. Nhưng vì mặt mũi vẫn có người quát lớn:
" Trinh Bân thiếu gia bảo người đã cướp đi 1 viên tinh thạch thái cổ hoang thú cấp 3 của hắn còn không mau nhận tội."
Xuân Đức lấy ra một cái ghế vừa ngồi xuống nghe vậy thì vén lên chân của Lam Nhã lấy ra một cái vòng chân ném cho đám người trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380013/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.