Lão mập kia nghe vậy cũng không có tức giận mà còn gật đầu lia lịa quát đám hạ nhân đi chuẩn bị đồ ăn cùng phòng cho hắn. Ở nơi đây cũng có khá đông tu sĩ, khi bọn họ nhìn thấy cô gái mà Xuân Đức đang vác trên vai thì lộ ra vẻ mặt hâm mộ cùng một phần tham lam.
Rất nhanh phòng của hắn đã được chuẩn bị chu tất, một căn phòng rộng rãi, có phòng ngủ, phòng ăn cùng nơi ngắm cảnh. Xuân Đức đi vào phòng ném cô gái kia lên giường sau đó đi ra phòng khách chuẩn bị ăn đặc sản nơi đây. Không qua bao lâu từng đỉa thịt, nồi canh thơm phức đã được mang lên.
Sau khi mấy người hầu bàn dọn đồ ăn cùng rượu lên bàn thì Xuân Đức liền xua bọn họ đi, mấy cái đồ ăn này nhìn thì bình thường nhưng thực tế đều có độc cả đấy, tuy Xuân Đức không biết đám người kia bỏ độc từ khi nào nhưng mà hắn có thể cảm giác được. Nhưng mà chút độc này với hắn cũng giống y gia vị thôi chẳng có gì đặc biệt, trước kia để luyện độc huyết trong thân thể thằng bạn vô lương tâm của hắn ngày nào cũng ép hắn uống vài loại kịch độc.
Xuân Đức nhanh chóng nếm thử các món ăn, thịt thì non mềm ăn có vị ngọt, canh thì rất đậm vị. Còn rượu thì như nước cất đóng trai chẳng cảm thấy mùi vị gì cả.
Ở phía dưới khách điếm, ở bên trong một căn phòng tối đen lão bản nơi đây đang nhìn vào một cái gương, trong gương chính là hình ảnh Xuân Đức đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379977/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.