Sau khi A Khờ ăn xong hết bữa tiệc của nó thì Xuân Đức lại bắt đầu lên đường, hắn có trong tay bản đồ mà chẳng hiểu cái bản đồ này dùng kiểu gì nữa, thấy trên đó vẽ vài ba con sống, mấy cánh rừng thì có trời mới biết là đang ở đâu.
Hắn nhanh chóng lần theo phương hướng mà mấy người kia bỏ chạy Xuân Đức nhanh chóng đuổi theo, hắn âm thầm cảm thấy có chút hối hận, lúc trước có biết tóm lấy một tên nam nữ thiếu niên kia rồi sưu hồn có phải là đời đẹp không, hắn không được thầm than.
" Vì một phút đam mê mà bây giờ mất công thế này đây, đúng là đời có nhiều cái ngu không có cái ngu nào giống cái ngu nào cả."
Mà hắn cũng âm thầm hận cái tên nào lại reo cấm hồn lên mấy tên hắc y kia, làm hắn sưu hồn không có được.
Gió cát thổi mù trời, liên tục có đám hoang thú từ đâu mò ra cản đường, Xuân Đức tiện tay liền giết sạch rồi thu vào bên trong làm phân bón cây, mặc dù thời tiết không tốt cho lắm nhưng Xuân Đức vẫn có thể chính xác lần theo mấy người kia.
Không qua bao lâu hắn lại thấy một cái xác của một cô gái đang bị cát chôn vùi dần dần, cô gái này thì còn lại nữa phần trên, nữa còn lại không biết bị cái gì cắn mất rồi. Tiếp tục đuổi theo.
***
Thêm hai giờ đuổi theo Xuân Đức liền thấy mấy trăm người đang sống mái với nhau, tiếng gào rú, tiếng kêu thảm át cả tiếng gió đang thổi trên cái nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379973/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.