Chương trước
Chương sau
Rất nhanh chủ cửa hàng là một vị mỹ phụ nhanh chóng đi ra cầu tình giúp ông lão kia, chỉ thấy nàng quỳ xuống khóc nức nở nói:
" Mong đại nhân tha cho Tôn Đại Sư, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây mong đại nhân khai ân. Mong đại nhân tha cho một con đường sống."
Lộ Sơn Vương đôi mắt hổ quét qua thiếu phụ đã quỳ dưới chân cầu xin kia, thiếu mỹ ngay lập tức cảm thấy một loại sợ hãi không tên, nàng bất giác ngậm miệng lại không dám hó hé một thêm một câu. 
Lộ Sơn Vương cũng lười cùng mấy người này làm khó, hắn ném ông lão đã không còn hình người kia về phía thiếu phụ nói:
" Làm ăn thì thành tín một chút bớt gạt người, lần sau ta mà phát hiện nữa thì các ngươi khỏi cần rời đi. Lần này tạm bỏ qua cho các ngươi."
Thiếu phu cùng lão giả kia nghe thế thì liên tục dập đầu tạ ơn, ông lão giả bị đánh không ra hình người vậy mà vẫn phải la lết quỳ bái. Ánh mắt ông lão chỉ có sợ hãi cùng sợ hãi. Cái này chứng tỏ một mặt kẻ có nắm đấm lớn luôn có lý, người yếu thế dù bị khi dễ thì vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhìn quét qua tất cả mọi người Lộ Sơn Vương trầm giọng nói:
" Trong đám các ngươi cũng có vài kẻ không sợ chết, đừng có để ta tìm ra bằng không đừng nói là các người đến cả gia tộc các ngươi cũng khó thoát. Đã đến Thiên Âm Tông rồi thì nên biết điều thu liễm lại. "
Giọng nói của Lộ Sơn Vương ầm ầm như sấm nổ vang vọng khắp cả khu hội giao dịch, trong giờ phút này mọi người không tự chủ đường ngưng lại lắng nghe. Cả người không tự chủ run lên một trận.
Trong lúc mọi người đang còn ngơ ngác chưa kịp hồi thần lại thì Lộ Sơn Vương đã như ma ảnh rời khỏi nơi đây, lúc hắn rời đi còn mang theo Trương Tam Thiếu, ba người Hương Hương, Hàn Nguyệt, Tiểu Mai.
Đi tới một cái đại điện to lớn thì Lộ Sơn Vương thả bốn người xuống, Trương Tam Thiếu nghi hoặc hỏi:
" Đại thúc người mang bọn ta tới nơi này làm cái gì? "
Lộ Sơn Vương trừng mắt nhìn hắn tức giận nói:
" Còn không phải vì tiểu tử ngươi. Không vì ngươi thì lão tử cũng không phải chạy đông chạy tây thế này mà đang ở nhà có mỹ nữ bồi uống rượu rồi. Nhanh đi vào trong đi, bên trong các vị lão tổ đang chờ, yêu cầu của tiểu tử ngươi đã được chấp thuận."
Nói xong thì thì Lộ Sơn Vương liền bỏ đi, ba cô gái mờ mịt nhìn lẫn nhau sau đó các nàng đồng thời nhìn về phía Trương Tam Thiếu. Trương Tam Thiếu cố nhớ lại mình hồi nào yêu cầu cái gì. Lúc sau hắn liền nhớ đến cách đây không lâu hắn có yêu cầu một chuyện nhỏ với ba vị lão tổ nhưng mà là yêu cầu gì thì không nhớ rõ lắm, chỉ biết hôm nay phải mang mấy vị sư tỷ sư muội tới gặp mấy vị lão tổ, vậy mà đêm qua bị ăn hành nhiều quá nên sáng nay quên mất.
Ngay lúc này một âm thanh ôn hòa vang lên:
" Còn ở ngoài đó làm gì nhanh vào bên trong còn bắt chúng ta phải ra mời nữa sao? "
Trương Tam Thiếu nghe vậy thì liền không nghĩ nữa mà đi vào bên trong những khổ nỗi hắn vừa bước ra một bước liền bị sư phụ hắn Lộ Phù Dung cho một cái cốc vào trán sau đó nhéo tai lôi vào. Ba cô gái phía sau muốn cười nhưng lại e sợ ba vị lão tổ ở nơi này nên không có dám cười.
Tiến vào bên trong một căn phòng làm hoàn toàn từ linh thạch cực phẩm bọn họ liền thấy mấy vị lão tổ đang ngồi nói chuyện với nhau nơi đó. Nhìn ba người lúc này chẳng khác gì mấy vị lão nhân bình thường nhưng mấy người Hương Hương, Lộ Phù Dung vừa tiến vào thì cúi đầu xuống không dám nhìn lên.
Thấy 5 người đi vào một ông lão vẽ mặt hồng hào, tinh thần thoải mái cười nói:
" Không cần quá câu nệ như vậy, tiểu tử này đã thỉnh cầu chúng ta thì chúng ta cũng nên giúp thành toàn cho hắn."
Trương Tam Thiếu lúc này đã được Lộ Phù Dung tha cho, dùng tay xoa xoa cái tai còn đang đỏ chót nhìn lên mấy vị lão tổ có chút bối rối hỏi:
" Ba vị sư tôn đệ tử đã thỉnh cầu ba vị sư tôn gì vậy ạ, đệ tử quên mất rồi? "
Ba ông bà lão trừng mắt nhìn hắn, bà lão cười mắng:
" Tiểu tử ngươi đúng thật là, chuyện như vậy mà còn có thể quên. Chính miệng tiểu tử ngươi cầu ba người chúng ta khi nào có thời gian rãnh thì truyền thụ một ít pháp thuật thần thông cho mấy nha đầu này. Giờ thì nhớ được chưa, làm sao tiểu tử ngươi không học theo đại ca của ngươi một chút."
Lúc này mấy người Lộ Phù Dung cùng mấy người Hương Hương mới hiểu vì sao lại được ba vị lão tổ triệu kiến, hóa ra là nhờ Trương Tam Thiếu cầu ba vị lão tổ, trong lòng các nàng cảm thấy có chút ngọt.
Trương Tam Thiếu lại gãi đầu chất phác cười nói:
" Đệ tử nếu mà học được theo đại ca thì đâu có bái ba người làm sư phụ đâu này... úc "
Trương Tam Thiếu đang nói chợt nhớ tới điều gì hắn vội dừng lại len lén nhìn ba người, quả nhìn ba người đang trừng mắt nhìn hắn. Nhưng lúc hắn đang định lên tiếng xin lỗi thì một ông lão cười lên ha hả.
" Xuân Đức đạo hữu nói không ngoa, tiểu tử ngươi quả thực chính là đầu đất nghĩ gì nói nấy, quá mức thật thà, sau này chúng ta phải sửa lại cái tính này cho người bằng không thì sớm ăn thiệt thòi. "
Hai người còn lại cũng là mĩm cười, bọn họ cũng không có trách cứ gì cả, thực ra từ lúc nghe Xuân Đức nhờ cậy trông nom đệ đệ của hắn thì mọi người đã âm thầm điều tra tường tận về Trương Tam Thiếu và hiển nhiên tính cách của hắn mọi người cũng đã nắm rõ mồn một.
Trương Tam Thiếu nghe thế thì cũng gãi đầu cười trừ, hắn cảm thấy mình nói đôi khi cũng rất trí lý đấy chứ. Còn mấy người Hương Hương bên cạnh thì âm thầm lau mồ lạnh giúp hắn, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng lại có người dám chê bai ba vị lão tổ trước mặt, đã vậy lại còn không có bị trừng phạt gì cả.
Ba vị lão tổ đánh giá qua Trương Tam Thiếu thêm vài lượt, sau đó lại nhìn về phía bốn người Lộ Phù Dung, sau một lúc thì một người thở dài nói:
" Đáng tiếc, quả thực đáng tiếc, mấy đệ tử của tiểu Lộ rất tốt, linh căn chỉ thiếu một chút là thuộc tuyệt phẩm linh căn. Ba người đều có Phong Linh thể chất nhưng lại không hoàn mỹ, bây giờ muốn tăng lên quả là khó như lên trời."
Mấy cô gái hiển nhiên cũng biết việc này nên trên mặt có thoáng qua sự thất vọng nhưng mà sự thật vọng kia cũng không tồn tại quá lâu. Ở bên cạnh đang cười ngây ngô nãy giờ Trương Tam Thiếu lúc này lại lên tiếng:
" Mấy vị sư tôn có thể cho đệ tử hỏi một việc được không? "
Bà lão quay qua nhìn Trương Tam Thiếu rồi nhìn mọi người nói:
" Được rồi, ngồi xuống rồi muốn hỏi cái gì thì hỏi, mấy nha đầu các ngươi cũng ngồi đi."
Năm người nghe vậy thì đều ngồi xuống, sau khi thấy mọi người ngồi xuống thì bà lão mới nhìn Trương Tam Thiếu nói:
" Tiểu tử ngốc có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Trương Tam Thiếu thói quen gải ót mấy cái sau đó hỏi rụt dè hỏi:
" Tam sư tôn ta nghe nói linh căn cùng thể chất quyết định rất nhiều đến việc tu luyện sau này phải không ạ, vậy sư tôn thấy thể chất của ta có tốt không? "
Bà lão không khỏi kì quái nhìn hắn hỏi:
" Đại ca của tiểu tử không có nói qua sao? "
Trương Tam Thiếu lắc đầu đáp:
" Dạ, có nói qua mà quên mất rồi, đệ tử bây giờ đang tu luyện diệt sinh đạo nên thường quên mất rất nhiều chuyện, đợi khi nào diệt sinh chi đạo tiến vào nhập môn thì tình trạng này mới biến mất."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.