Người mới phát ngôn là một người có diện mạo đẹp trai, khoác trên người một bộ áo lông, đôi mắt hắn nhìn rất tà khí. Nhưng phải công nhận tên này may mắn, hắn nói câu đó với Trương Tam Thiếu thì còn mạng nếu mà lúc Xuân Đức còn đang nắm giữ thân thể thì tên kia chết thế nào cũng không biết.
Trương Tam Thiếu lúc này thì cảm thấy một trận buồn bực, tự dưng lại nhảy ra một thằng hâm. Hắn thấy mấy tên được gọi là thiên tài này tu luyện nhiều quá đầu óc chứa toàn cứt à không toàn nước, nói toàn cứt thì khó nghe quá, lại còn thiếu văn hóa.
Nhìn thanh niên đang có sắc mặt bất thiện nhìn mình, Trương Tam Thiếu nhíu mày nói:
" Sáng nay đã uống thuốc chưa, làm sao lại đi ra ngoài sủa loạn rồi. Nàng là sư tỷ của ta hằng ngày ăn cùng nhau, ngủ cùng giường còn chẳng sao, chỉ là ôm sư tỷ một chút thì có gì là to tát. Ngươi cái tên có bệnh tâm thần này đã không biết gì lại còn cứ tưởng sư tỷ ta là của người vậy. Mà cho hỏi chân thành một câu ai là người đang nuôi ngươi thế, để ta thông báo một câu còn nhanh đến đây mà xích ngươi về cho uống thuốc."
Trong nháy mắt mấy người cứng đơ tại chỗ, đến cả Hương Hương cũng hai mắt trợn to nhìn tiểu sư đệ của mình, còn thiếu niên kia trong nháy mắt sắc mặt đen như đít nồi, hai mắt hắn bắn ra những tia điên cuồng như mắc bệnh dại, hắn rít lên một tiếng:
" Dám chửi ta ngươi chán sống rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379961/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.