Chương trước
Chương sau
Phi thuyền thực hiện bước nhảy không gian nên rất nhanh đã tới nơi định trước, nơi bọn họ tới là một cái quảng trường không phải rất lớn, nơi này đang có khoảng mấy ngàn người đứng đó. Phi thuyền hạ xuống mấy người Lộ Phù Dung, Hương Hương, Trương Đức cùng hai vị kí danh đệ tử bước xuống. 
Trương tam thiếu vừa bước xuống thì cảm thấy có vô số ánh mắt đang đánh giá hắn, hắn vi diệu phát hiện có vài người mang theo địch ý mãnh liệt nhìn hắn. Trong nội tâm hắn cảm thấy khó hiểu, mà cái gì đã không hiểu thì cho nó qua đi. 
Đi theo Lộ Phu Dung tiến tới chào hỏi đám trưởng bối, ngoại trừ Lộ Sơn Vương là hắn có chào hỏi đôi ba câu, còn lại những người khác hắn đều chỉ nhìn một cái, thi lễ một cái sau đó đứng một bên giữ yên lặng. 
Mãi sau một lúc cái công cuộc chào hỏi mới chấm dứt, nhóm người bọn họ tiến về nơi có trước của Ma Âm Phong. 
Sau đó không nói ai cũng biết chính là đề cái màn mấy tên trưởng lão tuyên truyền, đầu độc tư tưởng của đám đệ tử bên dưới đối với tông môn. Bài diễn thuyết nghe hay lắm rất có khí thế, cái gì mà cùng vinh cùng nhục, vì mái nhà chung, cái gì là niềm vinh dự lớn nhất của đời người được lão giả bên dưới nói đến như một chân lý vậy. 
Hắn khác, mấy tên đệ tử dưới kia lại khác những người phía bên dưới sau khi nghe xong ông lão nói xong thì cả đám thần tình kích động, cứ như là nhặt được mười ngàn vậy. 
Sau cái bài diễn thuyết được chuẩn bị công phu thì lại tới mấy cái màn đánh nhau, thực sự mà nói trước kia hắn cũng thích được so tài cùng người khác lắm nhưng từ khi đi theo đại ca thì hắn thấy sống an bình lặng lẽ phát triển là được rồi, còn cái gì mà ngộ trong sinh tử chính là chém gió, chết đến nơi còn nghĩ được cái gì nữa, sau này có thoát một mạng cũng không nhớ gì sạch, giữa lúc sinh tử đó chính là bản năng. 
Giống như quả một mũi tên tên bắn đến đầu của bạn, bạn vô thức nghiêng đầu né được thì thử hỏi bạn có ngộ ra được cái gì trong đó. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, có lẽ có người ở lúc như vậy ngộ ra điều gì cũng nên nhưng người đó không phải là hắn. 
Mà cũng phải nói tu vi hắn không cao lắm nên khi nhìn xuống phía dưới lôi đài chỉ thấy hai bên lao vào nhau sau đó tách ra, rồi cả hai lại gọi tên chiêu thức của mình vừa sử dụng, sau đó cả hai cùng lúc tâng bốc đối phương. Nói thì nhiều mà đánh đấm không được bao nhiêu. 
Theo như hắn thấy giống đại ca là tốt nhất, cứ yên lặng âm thầm không nói gì, thi thoảng thì âm đối phương một lần đó mới là vương đạo. 
Sau khi nhìn qua mấy chục trận thì hắn bắt đầu ngáp dài, ngáp ngắn. Vì chống buồn ngủ hắn bắt đầu lại lôi đồ ăn vặt ra ăn nhưng lần này hắn vừa lôi ra thì đã bị một bàn tay chộp lấy đi mấy. Nhìn qua bên cạnh thì không biết lúc này Lộ Sơn Vương đã ở bên cạnh. 
" Tiểu tử làm sao có vẻ chán nản vậy? " 
Trương Đức lấy ra một gói đồ ăn vặt khác cùng một hồ lô rượu đưa thêm cho đại thúc ăn trực, sau đó hắn lại lấy một bịch đồ ăn vặt khác ra. Nhâm nhi một chút đồ ăn tự làm, cuối cùng hắn mới nói: 
" Ta không hiểu vì đại tỷ tỷ lại muốn ta tới nơi này nữa, chán đến quy thiên luôn. Cả ngày đánh nhau bọn họ không tìm được cách nào tiêu khiển sao, mà đại thúc ngươi nhìn những người này đánh nhau thì không đánh mà chủ yếu là tâng bốc lẫn nhau, không tâng bốc lẫn nhau thì lại khoe khoang cái chiêu thức mới dùng. " 
Lộ Sơn Vương nốc một ngụm rượu lớn cười hỏi: 
" Thế tiểu tử ngươi có trò gì chơi vui hơn sao? Nếu có nói ta nghe thử. "
Trương Đức lắc đầu nói: 
" Không có, chỉ là cảm thấy buồn chán thôi. " 
Nhưng đang lúc này ở bên trong không gian vong linh Xuân Đức thông qua cảm nhận của Trương tam thiếu đã cảm nhận được A Ngốc cùng A Khờ. Xuân Đức truyền âm cho Trương tam thiếu nói: 
" Lão tam ta mượn thân xác đệ một chút." 
Ngay sau đó Xuân Đức tiến hành di hồn qua bên thân thể Trương Tam Thiếu, ở bên cạnh Lộ Sơn Vương cảm thấy Trương tam thiếu có gì đó không đúng nhưng lại không nói được là không đúng ở nơi nào. Bỗng nhiên hắn cảm thấy một loại sợ hãi không tên đến từ thiếu niên bên cạnh mình, không những hắn mà bốn cô gái cạnh đó cũng cảm nhận thấy điều gì đó. 
Ánh mắt bọn họ đều đổ dồn lên người Trương Đức( đã bị Xuân Đức mượn xác),Xuân Đức sau khi mượn thân thể xong thì đứng dậy nhìn mọi người nói: 
" Ta đi đây một chút, mọi người ở lại xem đấu võ vui vẻ nhé." 
Lộ Sơn Vương vội giữ lại hắn hỏi: 
" Tiểu tử giờ này còn muốn đi đâu." 
Xuân Đức đáp: 
" Đi đón sủng vật, lúc vào đây ta có hai người bạn là A Ngốc và A Khờ nhưng đều bị đi lạc hết, lúc này đây lại cảm nhận được khí tức của bọn nó nên đi tìm. Đại thúc có muốn đi cùng không? " 
Mọi người nghe thế thì khỏi biết nói gì, thấy tên này tự nhiên mặt mày nghiêm túc lại còn tưởng làm việc gì quan trọng lắm, hóa ra là đi tìm lại mấy con thú cưng. 
" Thôi một mình tiểu tử ngươi đi đi, dù sao ta cũng là phong chủ không thể đang lúc này bỏ đi được, còn ngươi có cũng được không có cũng được. " --- Lộ Sơn Vương nói. 
Lộ Phù Dung cũng nói:
" Đi nhanh về nhanh, cuối ngày thì phải có mặt tại đây biết chưa? Ta để cho tiểu Nguyệt đi cùng tiểu tử ngốc nhà ngươi bằng không lúc tìm được thú sủng lại lạc đường không biết đường quay về." 
Xuân Đức vẻ mặt kì kì, hắn cảm thấy tam đệ của hắn rất được mọi người quan tâm à, hắn cười cười gật đầu sau đó thì cũng Hàn Nguyệt đi về phía tây nam đi tìm. 
Khi đi được một lúc lâu thì Xuân Đức càng cảm thấy khí tức của A Ngốc ở gần hơn nhưng mà theo cảm giác của hắn thì hắn cảm thấy khí tức của nó đang rất suy yếu có lẽ gặp trong thương. Đi ở bên cạnh hắn Hàn Nguyệt hiếu kì hỏi: 
" Trương sư huynh thú sủng của huynh là loại linh thú nào? " 
Xuân Đức nhún vai nói: 
" Cũng không rõ nữa chỉ biết là nó rất béo thôi, cả người nó ngắn được một khúc mà toàn thịt nhìn rất tức cười." 
Hàn Nguyệt cười cười: 
" Hì hì. Nhìn bộ dạng của huynh thì rất lo lắng cho nó phải không? Hay là vậy đi để ta mang theo huynh, còn huynh chỉ phương hướng chúng ta đi cho nhanh." 
Xuân Đức nghe thế thì thoáng ngạc nhiên nhưng suy nghỉ một chút hắn thấy vậy cũng tốt, dù sao thân thể lão tam tu vi thấp quá hắn mà truyền lực lượng quá nhiều vào sẽ dẫn tới bạo thể mà chết. Hắn gật gật đầu đồng ý, còn không đợi hắn nói lời khách sáo thì đã bị Hàn Nguyệt ôm bay đi, tốc độ tăng nhanh không biết bao nhiêu lần. 
Theo phương hướng Xuân Đức chỉ thì hai người đi tới khu vực của ngoại môn đệ tử, khu vực ngoại môn đệ tử không nằm bên trong chín ngọn chủ phong mà là ở một nơi riêng biệt, đệ tử Thiên Âm Tông ngoại môn có rất nhiều, ít cũng có vài triệu tên. 
Thiên Âm Tông mặc dù rất rộng lớn nhưng cũng giống Ác Ma Thành ở cự ly hơi xa một chút thì liền có cổng dịch chuyển. Nên rất nhanh hai người liền đến gần nơi mục tiêu. 
Dừng trước một ngọn núi bình thường bên trên có một dãy nhà liên tiếp hình thành một quần thể kiến trúc có bề ngoài cổ kính. Hai người đi tới không có che giấu gì quang minh chính đại mà đi vào. Khi bọn họ vừa tới gần thì không biết chạy đầu ra gần 20 người thanh niên cầm kiếm thần tình băng lãnh chặn đường. 
Nhưng khi bọn hắn nhận ra quần áo đang mặc trên người Hàn Nguyệt cùng Xuân Đức thì cả đám liền co vòi lại, một tên tiến lên nịnh nọt hỏi: 
" Hai vị sư huynh, sư tỷ không biết tới nơi này là có điều gì sai sử."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.