Chương trước
Chương sau
Bóng Ảnh nói lời xin lỗi mà với cái giọng nói băng lạnh như hàn băng vạn năm khiến cho ba người phía sau sắc mặt trắng bệch. Xuân Đức thấy tên này còn định nói cái gì thì ngăn lại: 
" Lão nhị đừng có cố gắng giải thích làm gì cho mệt, với cái giọng như vậy thì dọa mọi người thì có. Thôi vào vấn đề chính, thấy cái thung lũng phía dưới kia sao? " 
Bóng Ảnh khi dung nhập với Xuân Đức thì cũng không khác gì vật vô tri, chỉ khi hắn tách ra khỏi Xuân Đức thì mới có thể quan sát cùng suy nghĩ, đây cũng là điểm yếu của hắn cần được bù đắp. Sau khi nhìn một lúc thì Bóng Ảnh nói: 
" Tinh hoa hắc ám đậm đặc vô cùng, nơi này hẳn là một nơi chôn cất tập thể cường giả. Ta còn cảm thấy có vài món bảo vật có năng lượng hắc ám rất tinh khiết nữa nếu lấy được tới tay thì năng lực của ta cũng nâng lên tầm cao mới. Đi về phía đông nam nơi ấy chính là cửa vào của hầm mộ bên dưới. Bên phải bước thứ 3 có một cái cơ quan đụng vào cửa liền mở." 
Xuân Đức híp mắt lại, ánh mắt hắn trở nên sắc bén: 
" Chúng ta bị phát hiện rồi, đám này đánh hơi nhanh thật, có lẽ giết mấy con cá tập trên kia khiến những tên này truy đến." 
Bóng Ảnh lạnh nhạt nói: 
" Lão đại có cần ta đi dọn đường không? " 
Xuân Đức lắc đầu đáp: 
" Đến liền giết, lão nhị ngươi quay về đi. Biết đường vào đỡ mất công mò." 
Bóng Ảnh không nói gì thêm liền như vậy tiêu tán, ngay khi bóng ảnh tiêu tán thì ba người phía sau cũng đồng loạt thở ra một hơi. Anh Chiêu vô cùng khoa trương liên tục vỗ ngực, cô bé vừa vỗ ngực vừa hô: 
" Hù chết bảo bảo rồi, đại thúc lúc nãy thật quá đáng sợ mà." 
Xuân Đức nhìn sang ôn hòa cười bảo: 
" Nha đầu khéo làm trò. Lão nhị đâu có đáng sợ như vậy chứ, chỉ là bí pháp hắn tu luyện có hơi lạnh lẽo một chút thôi, với cái giọng nói bẩm sinh hơi cứng ngắc một chút. Ngoài ra hắn rất tốt."
Xuân Đức hết lòng ca ngợi Bóng Ảnh đơn giản vì Bóng Ảnh chính là bản sao của hắn mà, khen bản sao của mình khác gì khen bản thân đâu nên cứ nhiệt tình mà tâng bốc đi. 
Khi nghe Xuân Đức vị áo bào màu đen kia có hơi chút lạnh lẽo thì Huệ Ngạn cùng Tiểu My khóe mắt giật giật mấy lần, nhìn xuống trên cơ thể bọn họ đang có một lớp băng mỏng bám lấy còn bên dưới chân lúc này đã có lớp băng tuyết dày mấy chục cm rồi, cái này mà còn gọi là chút lạnh thì thế nào mới là lạnh nữa. 
Còn cái gì mà giọng nói hơi cứng ngắc, người kia giọng nói đầu phải cứng ngắc mà là như sắt thép va chạm chói tai tới cực điểm. 
Tuy có lòng muốn phản bác lại lời Xuân Đức nói nhưng bọn họ lại không dám, không nói tới bây giờ còn phải nhờ vào Xuân Đức bảo hộ mà lúc bình thường có cho tiền bọn họ cũng không dám. 
Sau một hồi quan sát địa thế Xuân Đức mang theo mấy người đi xuống phía dưới, vừa đi xuống phía dưới mọi người đã cảm nhận được mùi hôi thối từ cái đám sình lầy dưới chân. Nơi đây toàn sương mù màu đen kết hợp với khắp nơi là đầm lầy cùng những cây cối đen thui chỉ có cành cây mà không có lá, nhìn chẳng khác gì mấy cánh rừng ma trong phim ma vậy. 
Ong ong.. vù vù..vù vù 
Còn chưa tìm được chỗ đứng tốt thì không biết từ nơi nào lao ra một đám độc trùng có cánh, con nào con nấy đen thui một màu hai mắt đỏ chót, mỗi con tuy không lớn lắm chỉ bằng ngón tay cái thôi nhưng số lượng nhiều vô cùng, đen kịt như một đám mây vậy. 
Ba người bên cạnh Xuân Đức khi thấy loại sinh vật này thì cùng nhau hét lớn " Độc huyết trùng." Nay tới cả cô bé Anh Chiêu cũng biết tới loại độc vật này hẳn nó rất nổi tiếng. Tiếng hét của ba người làm Xuân Đức đang suy tư kế hoạch bị đánh gãy khiến hắn bất mãn, quay đầu lại nhìn ba người tức giận nói: 
" Làm cái gì mà hét ầm lên vậy, có ai cưỡng gian các ngươi sao? Chỉ là mấy con sâu bọ thôi mà có cần kinh hãi vậy không? " 
Xuân Đức đúng là miệng tiện hắn vừa khinh thị đám Độc Huyết Trùng kia xong thì từ bên trong đám côn trùng kia bay ra 1200 con côn trùng to bằng nắm tay có cả người có màu kim loại màu đen óng ánh nhìn rất bắt mắt, quan trọng hơn là khí tức của bọn nó. Khí tức không thua kém gì một tên Hằng Quân Cảnh sơ - trung kì. 
Còn chưa hết, sau đám hắc kim trùng này còn có một con to bằng bàn tay cả người giống như một viên pha lê tím đúc thành, đôi mắt nó màu đen phát ra hắc quang kinh người, con này còn có một cái đuôi thật dài nhìn kinh dị vô cùng. 
Két két...két két 
Ánh mắt của đám côn trùng nhìn mấy người Xuân Đức trong khi đó trong miệng bọn chúng đang liên tục đóng mở, khiến cho hai cái răng to đùng va chạm nhau phát ra âm thanh đau cả đầu. 
Xuân Đức khi thấy cảnh này cũng nhịn không được nuốt nước miếng: 
" Không đùa chứ, một cái con bọ thôi mà cũng có đẳng cấp ngang tầm Thiên Quân Cảnh." 
Xuân Đức thì kinh ngạc còn ba người phía sau hắn lúc này sắc mặt trắng bệch, cắt không ra giọt máu. Ánh mắt ba người có sợ hãi cũng có tuyệt vọng nhưng tận sâu bên trong lại có một chút ngọn lữa hi vọng, bọn họ đều nhìn về phía Xuân Đức, Xuân Đức lúc này chính là niềm hi vọng cuối cùng của bọn họ. 
" Lui ra phía sau đi, các ngươi theo đường khác tiến vào trong trước ta giải quyết đám này sẽ theo sau. Mang theo A Ngốc hẳn không có việc gì. Các người ở lại đây cũng chỉ là đưa đồ ăn không giúp được việc gì. " Xuân Đức rất bình tĩnh nói, gặp nguy hiểm thì Xuân Đức đặc biệt lãnh tĩnh, biết mấy người bọn họ ở đây cũng không có tác dụng gì ngoài đưa đồ ăn cho đám con trùng mà thôi. 
Ba người nghe vậy thì họ có chút do dự không biết là nên đi hay bỏ nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chọn quay người rời đi, Xuân Đức nói không sai ở nơi này với tu vi bọn họ ngoại trừ đưa đồ ăn thì không có tác dụng gì cả. 
Lúc đã đi xa được một đoạn thì có tiếng Anh Chiêu truyền quay lại: 
" Xuân Đức ca ca, ca nhất định phải quay lại đấy." 
Xuân Đức đang đối mặt với đám côn trùng nghe vậy thì có chút động viên trong lòng, hắn thấy cuộc sống luôn luôn có một chút ánh sáng. 
Vù vù...vù vù. 
Như cuồng phong thổi đến, đám trùng độc kia lao tới thẳng Xuân Đức nhằm cắn nuốt hắn. Xuân Đức thấy vậy thì điều động đám tiểu đệ biến dị muỗi đi ra chiến đấu, từ bên trong Huyết Liên Trấn Hồn vô số biến dị muỗi đồng loạt lao ra, dưới mệnh lệnh của Xuân Đức bọn nó trực tiếp tấn công về phía đám " Độc Huyết Trùng." 
Phải nói bản năng côn trùng tự nhiên rất nhạy cảm, khi Xuân Đức vừa thả đám biến dị muỗi ra thì đám Độc Huyết Trùng kia ngay lập tức dừng lại giữa không trung, cùng lúc đó đám Độc Huyết Trùng tạo thành những quả cầu côn trùng xoay tròn. 
" Hình như bọn này có thể nhìn thấy đám muỗi của ta. Lại còn biết bày chiến trận nữa đúng là không phải dạng vừa đâu." Xuân Đức vuốt cằm nói, bộ dạng hắn lúc này nhìn khá giống ông cụ non.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.