Rất nhanh Xuân Đức ăn hết một tô cháo lớn, Thiên Tuyết đặt cái tô sang một bên nhìn hắn mị mị hỏi:
" Sư phụ cảm thấy khỏe hơn chưa? Có muốn ăn thêm một chút nữa không?"
Xuân Đức lườm tiểu đồ đệ của mình nói:
" Cũng không phải cái gì tiên đan diệu dược làm sao có thể trong nháy mắt khôi phục được. Mà sao nha đầu ngươi con mắt cứ mị mị vậy nhìn không khác gì mấy tên lừa đảo cả."
Bị nói vậy Thiên Tuyết càng cười tươi như hoa, trước kia nàng còn có chút sợ vị sư phụ này nhưng qua mấy chục năm sống ở Thiên Long Thành thì nàng không còn sợ nữa, trong lòng nàng cũng không rõ bây giờ coi thiếu niên trước mặt là sư phụ mình hay gì nữa.
Nàng cúi đầu sát xuống mặt sư phụ của nàng, nàng cười lộ ra một cái răng khểnh, ánh mắt rất có hồn nhưng nhìn sao cũng thấy không có ý tốt, nàng nhẹ nhàng nói:
" Sư phụ để đồ đệ thay quần áo cho người nhé."
Xuân Đức không thèm để ý tới nàng, hắn nhắm mắt lại:
" Đừng nghịch nữa để sư phụ nằm nghỉ. Nếu còn nghịch nữa sư tôn lúc khỏe lại sẽ kiếm một người gã ngươi ra ngoài đó."
Thiên Tuyết thấy biểu hiện của sư tôn nàng thì không có lo sợ mà càng vui vẻ hơn, nàng để cho Xuân Đức nằm xuống giường sau đó nói:
" Hì hì, sư tôn giận rồi à. Đừng giận nữa nha. Tuyết nhi nghe lời người, đi ra ngoài để cho sư tôn nghỉ ngơi."
Nàng đứng dậy chỉnh lại quần áo cho Xuân Đức một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379882/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.