Rất nhanh một đại hán cao to bước đi ra, cả người hắn khí tức lăng lệ đến cực điểm, ánh mắt to như chuông đồng, kết hợp với bộ tóc màu vàng đỏ nhìn không khác gì con sư tử đang nổi giận.
Hắn vừa bước ra thì không khỏi nhíu mày vì hắn chẳng tìm thấy địch nhân ở đâu cả, chỉ toàn là đám tôm tép nhải nhép mà thôi. Rất nhanh hắn nhìn đến tên đồ đệ bất thành khí của mình.
" Phế vật đồ nhi của ta nơi đây là có chuyện gì? Địch nhân đâu? "
Vong thương nghe sư tôn mình gọi thì khóe miệng không khỏi co giật, hắn từ nhỏ đã được xưng thiên tài vậy mà đến nơi đây hết phải vào phế vật doanh, đến bây giờ sư phụ cũng gọi hắn là phế vật. Trong lòng tuy có chút không vui nhưng hắn cũng không để ý lắm, dù sao cũng quen rồi.
Hắn tiến lại gần cung kính thưa:
" Sư tôn "
Đại hán kia hình như không thích màu mè nên nói:
" Chuyện gì nói nhanh, nam tử hán đại trượng phu cả ngày quỳ quỳ bái bai khác gì mấy tên khất cái. Nhanh, có chuyện gì thì nói."
Tên thanh niên một lần nữa khóe miệng giật giật, cuối cùng hắn thuật lại sự việc lúc trước. Nghe xong mọi việc Vong Hồn đại hán tức sùi bọt mép, hắn tức giận nói:
" Mẹ kiếp, đám tôn tử này. "
Nói xong hắn hùng hùng hổ hổ bay ra bên ngoài thành, nhìn thấy tình cảnh vô số bui hoa bị phá hư, khắp nơi là một mảnh bừa bộn thì đầu tên đại hán ứa ra mồ hôi lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379853/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.