Cách nơi Xuân Đức đang đứng hàng trăm tỷ dặm có một cô gái cùng một cái chuông màu đen đang cực tốc bỏ chạy, mỗi lần xé rách không gian na di là hàng vạn dặm. Xuyên qua bình chướng tiến vào Hỗn Loạn Ma Hãi cô gái kia mới chui vào bên trong một con tàu bằng xương cốt.
Liên tục phun ra huyết cùng mảnh vỡ nội tạng cô gái kia thần sắc bây giờ vẫn còn sợ hãi đến tận cùng. Trong đầu nàng luôn có một ma âm nói duy nhất một câu " Ngươi phải chết ". Âm thanh kia lạnh lẽo đến linh hồn cũng đóng băng nếu không nhờ có cái chuông màu đen bên cạnh nàng thì nàng có lẽ đã chết từ lâu.
" Người kia là ai lại đáng sợ đến như vậy? Không những thoát ra khỏi sự khống chế của vô cực chuông mà lại còn có thể tìm tới ta, may mắn có vô cực chuông bằng không ta chết rồi."
Nàng lại nhìn tiểu chuông bên cạnh ánh sáng đã ảm đạm đi không ít thì đau lòng gần chết hỏi:
" Ngươi có bị làm sao không? "
Khí linh của chiếc chương kia hiện ra, thần tình nó mệt mỏi, cả người mờ nhạt.
" Lần này chúng ta gây đại họa rồi, người kia không phải là chúng ta có thể đối phó, may mắn hắn không chủ tu linh hồn bằng không chúng ta không có khả năng chạy."
Cô gái nghe vậy thì kinh hãi nói: " Không phải chuyên tu linh hồn, trời ạ, không tu linh hồn mà còn mạnh đến vậy. Phụt." Do quá kích động nàng lại phun ra một ngụm máu.
Bình ổn khí huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379840/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.