Chương trước
Chương sau
Niềm vui đến quá đột ngột thiếu niên lại một lần nữa ngốc tại chỗ, phải sau mấy phút hắn mới lấy lại tinh thần lôi kéo tiểu muội của mình đi lại gần Tiểu Y Tiên, hai huynh muội quỳ xuống dập đầu thành kính nói:
" Tiểu đồ Vô Khuyết cùng tiểu muội Lung Linh cảm ơn sự phụ đã ra tay cứu giúp, sau này dù có lên núi đao xuống biển vì sư phụ đệ tử cũng không từ."
Hắn cử động quá mãnh liệt khiến cho vết thương lại ứa máu ra nhìn đến tội, Tiểu Y Tiên không đành lòng nâng hai đồ đệ của mình lên cưng chiều nói:
" Sư phụ cũng không cần các ngươi đi làm gì, sau này có sư phụ ai cũng không làm hại được đến các ngươi."
" Cảm ơn sư phụ" Tiểu Lung Linh dùng giọng non nớt lên tiếng cảm ơn.
Tiểu Y Tiên cười híp mắt lại rất vui vẻ vì thu được hai đồ đệ ưng ý, nàng nhìn về phía Xuân Đức nói:
" Điện chủ người không thấy đồ đệ của ta bị thương rồi sao? nhanh nhanh đến đây giúp một tay."
Xuân Đức cũng là híp mắt cười cười, hắn tiến lại gần Tiểu Y Tiên cho nàng một cái cốc vào đầu.
" Cốp "
Một cái cốc đau điếng khiến cho Tiểu Y Tiên đau sắp khóc, nàng dùng hai tay bưng bít lấy nơi bị cốc, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Xuân Đức. Xuân Đức không để ý tới ánh mắt đáng thương kia, hắn dùng giọng dạy bảo nói:
" Muốn làm le với đệ tử cũng là nên chọn mấy tên yếu đuối kia kìa, không nên đánh chủ ý lên ta nghe chưa, không có lần sau nữa."
Nói xong thì hắn quay sang nhìn hai đệ tử của Tiểu Y Tiên ôn hòa nói:
" Sư phụ các ngươi hơi ngốc, sau này đi theo nàng đừng để bệnh ngốc lây nhiễm, phải cẩn thận đấy."
Mọi người một trận phì cười, Tiểu Y Tiên thì cả khuôn mặt đỏ lên.
Một luồng năng lượng ôn hòa từ Xuân Đức bao trùm lấy Vô Khuyết cùng Lung Linh nhanh trong trị thương cho hai người, thương thế Vô Khuyết rất nhanh thì bình phục nhưng Lung Linh thì không có biến đổi, Xuân Đức lập tức nhướng mày lên,lập tức ngừng lại trị liệu.
Mọi người xung quanh thấy cữ động khác thường của Xuân Đức cũng là nghi hoặc nhìn về hắn, Tà Long cũng thấy hiện tượng khác thường của Lung Linh nói:
" Tiểu nha đầu có gì quái lạ, mọi năng lượng của người trị liệu cho nàng đều bị cái gì đó hấp thu mất."
Cả đám nghe vậy thì kinh ngạc, nhao nhao dùng thức thức thăm dò tiểu cô nương nhưng không bắt đến bất cứ việc gì cả. Tiểu Y Tiên lo lắng cho đồ đệ lên tiếng hỏi thăm:
" Điện Chủ người có phát hiện gì sao? "
Xuân Đức cũng là lắc đầu, vì hắn cũng dò xét mấy lần mà cũng không thấy cái gì cả.
" Không cần lo lắng, để ta câu thông với Vô Địch, tên kia nhất định có cách."
" Mọi sự nhờ vào Điện Chủ" --Tiểu Y Tiên nói.
Xuân Đức rất nhanh đã câu thông được với Vô Địch, một đạo bạch quang lóe lên Vô Địch xuất hiện. Không có nhiều lời hắn tiến lại gần nhìn Lung Linh, hắn an ủi cô bé.
" Không cần sợ, ta là Thái Thượng Trưởng Lão của Ác Ma Điện."
Lung Linh còn đang có chút sợ hãi nghe vậy thì mới bình tĩnh lại gật đầu.
Tiểu Y Tiên cùng mọi người cũng cho nàng một cái gật đầu cổ vũ nàng.
Vô Địch thấy cô bé như vậy thì khen:
" Rất tốt, cô bé rất hiểu chuyện."
Nhưng một màn tiếp theo làm mọi người hoảng hồn, chỉ thấy Vô Địch dùng tay phải xuyên thẳng vào cơ thể Lung Linh nhưng điều kì lạ là Lung Linh cũng không có bị thương, cánh tay của Vô Địch như không phải là thực thể vậy.
Tìm tòi một lúc trong cơ thể Lung Linh, Vô Địch bỗng nhiên mĩm cười, tay hắn rút ra mang theo một cái tiểu tháp hắc sắc ra ngoài, vừa ra ngoài cái tiểu tháp kia điên cuồng dãy dụa muốn tránh thoát khỏi tay Vô Địch.
Từ bên trong tiểu tháp mọi người có thể cảm nhận được một loại lực lượng tà ác, khát máu đến cực điểm, dù với thực lực của Vô Địch vậy mà cũng bị thương, bàn tay nắm tiểu tháp liên tục bị hủ thực ăn mòn bốc lên khói xanh.
Thấy cảnh này mọi người sợ hãi không thôi nhưng Vô Địch lại xem như không thấy nhìn về phía Xuân Đức cười nói:
" Vận khí không tệ, ha ha, một kiện hỗn độn ma bảo, vào bên trong hai ta cùng nói, ở bên ngoài này muốn giải quyết loại đồ vật này có chút khó khăn. À mà phải rồi trong kia tạm thời không thể cho mọi người ở lại, ta sẽ chuyển tất cả mọi người ra ngoài các ngươi nhớ bảo vệ tốt bọn họ"
Mọi người đều gật đầu cung kính nói:
" Bọn thuộc hạ đã rõ thưa Thái Thượng Trưỡng Lão."
Sau đó Xuân Đức cùng Bạch Tinh biến mất ngay tại chỗ, cùng lúc hai người biến mất thì có hơn một ngàn người xuất hiện.
Vô Khuyết cùng Lung Linh thấy cảnh này thì ngoác miệng ra, tự nhiên hiện ra nhiều người vậy bọn họ có chút không kịp phản ứng.
Đợi cho Vô Địch mang theo tiểu tháp biến mất hoàn toàn thì lúc này Tà Kiếm mới từ đâu chạy ra một bộ đầy sợ hãi nói:
" Tí chết, không ngờ cái tiểu tháp kia lại muốn ăn ta."
..........
Bên trong không gian vong linh.
Xuân Đức nhìn trong tay Vô Địch tiểu tháp hỏi:
" Cái này bây giờ làm sao hả ông bạn? "
Vô Địch cười híp cả mắt nói:
" Còn làm sao nữa cơ chứ, một nữa bổn nguyên tinh lọc của nó dành cho ta, còn lại phần ma tính để cho mi dung hợp vào mấy kiện chí bảo kia. Hắc hắc. Đừng xem nó chỉ có một chút này nhưng là giá trị vô cùng đấy."
Xuân Đức nghe vậy cũng không có phản bác gì mà hỏi:
" Nghe mi nói nó lợi hại như vậy tại sao ta cảm thấy nó yếu đuối vậy, bị người vươn tay bóp một cái thì không thể chạy được rồi. Có hay không khoa trương như vậy."
Vô Địch cười hắc hắc nói:
" Cái này cũng là vận may của ngươi, nó bị phong cấm ở đâu đó linh trí bị phế gần hết chỉ còn lại bản năng mà thôi, đang ở thời kì cực độ suy yếu, nếu không làm gì dễ dàng như vậy đoạt được. Được rồi chúng ta ra ngoài tế đàn đi tinh luyện nó."
" Được. "-- Xuân Đức gật đầu đồng ý đi theo Vô Địch đến tế đàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.