Chương trước
Chương sau
Hai ngày qua đi...
Bên trong giới bảo...
Xuân Đức lúc này vẫn ở dạng rồng 3 đầu, bên dưới chân hắn lúc này là 4 cái xác không nguyên vẹn, hai cái của nhân loại và hai cái của yêu tộc. À thêm vào đó là một thanh kiếm đang liên tục lãi nhãi nữa.
" Câm miệng lại, nếu không ta không ngại lại một lần bóp nát ngươi ra thành từng khúc đâu "--- Xuân Đức gầm lên, ánh mắt hắn nguy hiểm nhìn thanh kiếm lúc ban đầu bị mấy kẻ kia dùng đâm lén hắn.
Thanh kiếm đang cắm trên người một tên tu sỉ nhân loại phát ra âm thanh sung sướng nói:
" Đại nhân, người không thể ích kỹ như vậy chứ, ta bị áp chế hàng trăm vạn năm, bị đám tự nhận mình là thánh nhân kia thanh tẩy áp chế lâu như vậy, đến bây giờ được tự do phải để ta thỏa mãn một chút chứ"
" Câm miệng lại và ăn đi "--- Xuân Đức nói.
Nếu cái thanh kiếm này ngày hôm trước trong thời khắc mấu chốt giúp hắn một việc lớn, mà lúc này hắn cũng cần thanh kiếm này giúp thêm lần nữa thì bây giờ hắn cũng chẳng đã ở đây đôi co với nó làm gì, đã một cước hủy diệt nó từ lâu.
" Đại nhân người có vẻ rất nôn nóng "--- Thanh đoản kiếm lại nói.
Ánh mắt Xuân Đức dần dần hiện lên những tia tàn khốc và sự mất kiên nhẫn, cảm nhận được sự bất thiện từ ánh mắt Xuân Đức thanh đoản kiếm kia cũng biết đường ngậm miệng lại và ra sức thôn phệ mấy cái xác.
.........
Cũng không rõ là đã qua bao lâu nữa, nhưng chắc thời gian cũng không nhiều khoảng 3 canh giờ, thanh đoản kiếm đang thôn phệ thì ngừng lại, cả thân kiếm bốc lên hắc khí mù mịt, nhìn thấy cảnh này Xuân Đức hỏi:
" Đã xong "
" Vâng, đại nhân ". Thanh đoản kiếm nói.
" Vậy thì làm nhanh lên "
"Rõ"
Ngay sau đó thanh kiếm hóa thành một cái đồ án ma quỷ đen xì ở giữa thiên địa, cái đồ án kia như là chìa khóa mở ra không gian giới bảo, cả cái giới bảo vang lên vài tiếng
Rắc rắc.. răng rắc
Sau khi vang lên vài âm thanh như rạn nứt, ở giữa trời mạnh mẽ tách đôi, lộ ra một con đường đi thông với ngoại giới bên ngoài.
Xuân Đức thấy vậy thì ngay tức thì bay theo không gian thông đạo đi ra. Sau khi Xuân Đức biến mất khỏi bên trong giới bảo thì thiên địa lại một lần nữa trở về như bình thường.
.......
" AAAAA ". Xuân Đức vừa thoát khỏi giới bảo không kìm nén được cảm xúc hắn thét dài một tràng.
Bầu trời vẫn âm u nhưng mưa đã tạnh, phía dưới mặt đất nơi bố trí đại trận lúc này cũng có một tầng huyết vân thật dày bao phủ, dù không thể thấy cảnh tượng phía bên dưới nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi huyết tinh nồng đậm đang bốc lên.
" Như thế này là tốt rồi, mọi thứ không ra dự liệu của mình, tuy không thể giết hết đám người kia nhưng đại bộ phận cũng đã nằm xuống rồi, cũng là đến thời điểm quan trọng rồi, tiểu Y ca ca sắp hoàn thành rồi, muội đợi một chút nữa thôi". Nhìn cảnh tượng bên dưới Xuân Đức cười cười tự nói với bản thân.
Ngay sau đó thân ảnh Xuân Đức nhạt nhòa dần rồi biến mất ở phiến thiên địa này.
......
Trong không gian vong linh.
Xuất Đức vừa xuất hiện bên trong không gian vong linh thì hai người Tà Long, Tuyết Anh cũng cảm nhận được hắn.
Ngay lập tức hai thân ảnh một nam, một nữ xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn thấy trạng thái rồng ba đầu của Xuân Đức lúc này hai người Tuyết Anh cùng Tà Long đều chấn động trong lòng, từ Xuân Đức lúc này bọn họ có thể cảm thấy một loại cảm giác tiêu cực vô cùng hỗn loạn khó nói thành lời nó khiến người ta hoang mang vô cùng, cùng với đó là một loại áp bách kinh khủng khiến người ta ngạt thở càng làm người ta muốn phát điên.
" Mọi chuyện sao rồi? Có cần chúng ta giúp gì không? ". Tuyết Anh đè ép cảm giác khó chịu trong lòng nhìn về phía Xuân Đức quan tâm hỏi.
Xuân Đức cũng không nhận ra trạng thái lúc này, hắn nhìn về phía Tuyết Anh cùng Tà Long cười nói một cách vui vẻ:
" Mọi chuyện đều đã được giải quyết hết rồi, hai người các ngươi không cần lo lắng,các ngươi muốn biết thì ra bên ngoài xem đi, còn ta phải đi chuẩn bị phục sinh cho tiểu muội đây "
Nói xong Xuân Đức cũng không nhìn hai người Tuyết Anh cùng Tà Long nữa mà nhanh chóng đi vào nơi đang phong cấm quả trứng của Vũ Y.
Rầm..rầm...rầm
Cả cái thân hình to lớn của Xuân Đức va chạm vào nơi phong cấm khiến cho nó đổ sập một mảng lớn phía bên ngoài, bụi bay lên mù mịt. Từ bên trong đám bụi mù một giọng nói có phần bất đắc dĩ vang lên:
" Quên mất mình còn chưa hóa thân về nhân loại,thảo nào nãy giờ cảm thấy cái gì đó không đúng lắm"
Tới lúc này Xuân Đức mới nhớ tới thân thể của mình, mấy ngày này đều ở trạng thái rồng 3 đầu nên quên mất.
Hai người Tà Long cùng Tuyết Anh thấy cảnh này thì không biết nói gì cho phải, bọn họ cảm thấy Xuân Đức lúc này đầu óc là có vấn đề rồi, vì chuyện của tiểu muội khiến cho hắn không phân rõ cái gì ra cái gì nữa.
Tà Long nhìn về phía Tuyết Anh hỏi:
" Đi ra ngoài xem xét một chút không? "
" Là nên ra xem một chút, không biết bên ngoài đến giờ là thành cái dạng gì "--- Tuyết Anh gật đầu đồng ý.
Tà Long lại hỏi:
" Vậy có nên đem theo đám kia đi cùng không? Dù sao cũng nên rèn luyện bọn chúng một chút "
Tuyết Anh suy tư một chút cũng vẫn là gật đầu, nàng nói:
" Cũng là nên rèn luyện bọn chúng, sau này cũng có thể giúp một phần sức cho Củ Cải Trắng. Ba ức tu sĩ không biết là hắn muốn có cách gì để đối phó đây ".
Nói tới đây cả Tà Long cùng Tuyết Anh đồng thời thở dài, bọn họ thấy việc Xuân Đức muốn tiêu diệt ba ức tu sĩ là một chuyện vô cùng khó khăn nếu không muốn nói là không thể.
Bọn họ không hề biết rằng Xuân Đức đã một mình giải quyết mọi thứ, trong lúc mấy người bọn họ đang suy nghĩ đủ thứ thì Xuân Đức đã lặng yên một người hoàn thành tất cả. Sau khi mọi người ra ngoài mà nhìn thấy cảnh tượng kia chắc cả đám đều sẽ có vẻ mặt rất thú vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.