Chương trước
Chương sau
Xuân Đức quan sát tất cả mọi người, thấy không ai nói gì thì hắn cười một cách u ám nói:
" Đã vậy tối hôm nay ta sẽ cho các ngươi đi giết người luyện tập một chút, tên nào sống, tên nào chết phải xem vào vận khí bản thân rồi. Cứ để các ngươi an nhàn tu luyện, mọi thứ không phải lo thì các ngươi cứ nghĩ cái thế giới này tốt đẹp, tất cả đều là người tốt rồi. Nếu kẻ nào bị bắt thì tự sát luôn đi đừng để tới lúc ta phải tìm đến tận nơi kết liễu các ngươi. Đã Rõ Chưa? " 
Mọi người nghe được mấy lời ác liệt như vậy thì không khỏi run lên từng trận, bọn họ biết lão đại lúc này không nói đùa, bọn họ lắp bắp nói:
" Đã..đã rõ...rõ ràng "
" Rõ ràng liền tốt, Tà Long tối nay sẽ đi theo các ngươi, chỉ cần các ngươi mỗi người giết 3 vạn tên tu sĩ thì hoàn thành nhiệm vụ, bất kể là kẻ nào chỉ cần mang 3 vạn cái xác về là được, tên nào không đủ thì cũng không cần theo Tà Long về làm gì, tự sát tại chỗ luôn đi, các ngươi đều là kẻ biết bí mật của ta, mà kẻ biết bí mật của ta mà lại không phải người của ta thì chỉ có một con đường chết. Đã nghe chưa? "--- Xuân Đức lại nói thêm một câu làm mọi người trong lòng lạnh ngắt.
Phải giết 3 vạn tu sĩ, 3 vạn à, mà là 3 vạn mỗi người, nếu không may gặp kì phùng địch thủ thì xem như cầm chắc cái chết.
Ngay lúc này có một âm thanh sợ sệt vang lên:
" Sâu..sâu mập, mọi người có thể hỗ trợ nhau cùng giết rồi phân chia thành tích không?" --- Thanh Mai yếu yếu nói.
Mọi người ở đây nghe Thanh Mai lúc này vẫn dám gọi Xuân Đức là sâu mập thì trán đổ mồ hôi ròng ròng, trong lòng thầm cầu nguyện Xuân Đức hung tính không bao phát.
Xuân Đức nhìn cô gái bé nhỏ Thanh Mai đáng thương thì không hiểu sao cơn tức giận của hắn nhanh chóng dịu bớt một ít, không lâu sau thì cơn giận của hắn đã nguôi ngoai không it nhưng hắn vẫn giả vờ tức giận mắng:
" Ngu ngốc, nếu các ngươi không hợp tác thì chết cả lũ rồi làm gì có chuyện mỗi tên hoàn thành nhiệm vụ lần này, được rồi chuẩn bị đi, nể tình các ngươi mới vi phạm lần đầu nên tối nay ta cho Tuyết Anh đi cùng với các ngươi nữa "--- Bỏ lại một câu Xuân Đức liền đi mất. Dạo này tâm tình của hắn có chút dễ kích động, có vẻ vì Vũ y, sắp tới thời khắc mấu chốt nên hắn khó kiềm chế cảm xúc của mình, trong lòng hắn cảm thán, cái tính xấu này chắc phải tập bỏ dần dần thôi, đúng là làm người không ai hoàn hảo cả.
Thấy Xuân Đức đã đi xa mọi người ở đây tất cả đồng thời thở ra một hơi, dùng tay lau lau mồ hôi ứa ra trên trán, sau đó tất cả mọi người nhìn về phía Thanh Mai bằng ánh mắt sùng bái.
Lăng Thiên tiến lại gần Thanh Mai dùng ánh mắt ngưỡng mộ nói:
" Tỷ ta thật khâm phục tỷ sát đất "
" Tại sao lại khâm phục ta "--- Thanh Mai khó hiểu hỏi lại.
Lăng Thiên đang định nói cái gì đó thì đã bị Tà Long cắt ngang nói:
" Không phải lúc nói mấy chuyện vớ vẩn này đâu, mọi người chuẩn bị chu đáo một chút tối nay chúng ta phải đi làm nhiệm vụ rồi, ta biết Củ Cải Trắng khi nãy cũng chỉ là tức giận mà nói vậy thôi,trong lòng hắn không nghĩ như vậy nhưng dù sao lời cũng đã nói ra rồi rút lại không được, vì vậy chúng ta có không giết được 3 vạn thì cũng phải là 2 vạn 9 nếu không thì cũng khó làm khó cho hắn. Tự dưng ta cảm thấy cuộc đời ta thật bi ai à "--- Tà Long thở dài.
Mọi người cũng là đồng loạt cúi đầu xuống, trong lòng thì cũng không khỏi cùng nhau thở dài vận khí không tốt, bình thường lão đại không mấy khi quan tâm tới việc tập luyện của mình, với bản thân hằng ngày vô cùng chăm chỉ, duy nhất hôm nay không hiểu sao lại làm biếng một chút, đúng lúc lại bị lão đại phát hiện đúng là không may tới cực điểm.
Ngay lúc này một tên lão bất tử bên Ma Môn nhìn về phía Tà Long cúi đầu hỏi: 
" Tà Long đại nhân mấy người chúng ta có phải hay không cũng tham gia nhiệm vụ lần này?" 
Lão giả này cũng là bất đắc dĩ mới phải hỏi vậy, giết 3 vạn người nói dễ cũng là dễ, nói khó cũng là khó, quan trọng là giết ai giết tu sĩ cấp thấp thì tốt đừng nói 3 vạn có đến 300 vạn cũng được, nhưng đây là giết người của liên minh mấy thế lực siêu cấp à, lâu la bên dưới cũng không phải là mấy con kiến tùy ý giết, chỉ cần giết vài tên thì đã có một đống cao thủ lao ra rồi đến lúc đó thoát thân cũng là một vấn đề.
Tà Long nghe tên này nói thì hai mắt trừng lên tức giận nói:
" Mẹ kiếp nếu không phải mấy tên các ngươi chúng ta bây giờ có lâm vào hoàn cảnh bi đát như vậy sao? Lúc này ngươi còn có mặt mũi hỏi câu này. Ta chưa bắt các ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ giúp chúng ta thì đã là nhân đức lắm rồi, ở đó mà chít chít méo mó, có tin hay không tối này ta cho các ngươi không tên nào có thể thấy được ánh sáng ngày hôm sau không. Hừ hừ "
Lão giả kia ngẩn ngơ, từ khi nào tội lỗi do chúng ta rồi, không phải là ngươi ép chúng ta làm thú mua vui sao, con mẹ ngươi chứ ở đó còn nói nhân nghĩa, ta nhổ vào. Tên lão giả này trong lòng hung ác nghĩ nhưng là ngoài mặt vẫn là khúm núm nói:
" Vâng, vâng, đại nhân nói phải, tất cả là do bọn tiểu nhân, tiểu nhân đáng chết, đáng chết "
Tà Long thấy tên này sợ thành bộ dáng như nông phu gặp lão hổ thì xua tay, không thèm để ý nói:
" Chuyện đã rồi, có nói gì cũng đã muộn, nhanh chuẩn bị đi tối nay xuất phát, mong là bà cô nhỏ kia của ta có biện pháp ứng đối, bằng không thì ta cũng xong rồi". Nói xong Tà Long không đợi mọi người phản ứng đã rời đi, hắn bây giờ cần tìm Tuyết Anh mong bà cô nhỏ này cứu giúp.
Mọi người thấy Tà Long đi rồi thì cũng tán đi ai về nhà nấy, trong lòng ai lúc này cũng là một bụng buồn phiền
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.