Chương trước
Chương sau
Thấy đám người Tà Long khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc chỉ nhìn mình mà không nói gì, thiếu niên kia còn cho rằng đám người này kinh sợ trước thân phận hiển hách của hắn rồi, lòng tin của tên này lại tăng thêm một đoạn dài. Cũng không biết hắn lấy đâu ra dũng khí mà lại dám chỉ vào Tuyết Anh nói:
" Các ngươi chỉ cần cho nàng theo ta rời khỏi nơi đây, việc hôm nay xem như không có gì. không những thế nếu các ngươi muốn gia nhập Ma Môn chúng ta, ta có thể nói giúp các ngươi vài câu "
Câu nói này khiến mọi người ở đây thật sự kinh sợ, không ai là không công nhân thiếu niên này là gan quá mập(cũng có thể là óc toàn bã đậu) lại dám nói ra một cái yêu cầu như vậy.
Cũng ngay khi thiếu niên kia vừa nói ra yêu cầu của mình thì Heo Con(biệt danh của củ nhân sâm) ở gần Tuyết Anh nhìn thiếu niên kia một lượt sau đó lại nhìn Tuyết Anh một lượt, cuối cùng nàng mới phán một câu:
" Tên này thật đần, bao nhiêu người không chọn lại đi chọn Tuyết Anh tỷ, Tuyết Anh tỷ ngoại trừ xinh đẹp ra thì cái gì cũng không tốt, không biết làm đồ ăn ngon như ca ca, không dịu dàng như Thanh Mai tỷ, lại còn hay lừa người khác... ú ú ú "
Heo Con còn đang định nói cái gì tiếp thì đã bị tiểu Thất kế bên bịt miệng lại không cho nói nữa, Heo con gỡ tay tiểu Thất ra, quay lại nghi hoặc hỏi:
" Sao vậy, Heo còn chưa nói xong mà? ". Nàng manh manh hỏi, Tiểu Thất chỉ chỉ về Tuyết Anh, Heo Con thấy vậy thì quay lại nhìn khi nàng quay lại thì thấy Tuyết Anh tỷ của nàng đang dùng một ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng.
Heo Con thấy cái ánh mắt của Tuyết Anh thì như con thỏ bị dọa sợ, lúc này nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng, suy nghĩ một xíu nàng lập tức liền biết mình lỡ miệng, nàng trốn ra phía sau Tiểu Thất chỉ lò ra mổi cái đầu nhìn Tuyết Anh, nàng có chút đáng thương nói:
" Tuyết Anh tỷ tha cho muội đi, muội chỉ nói sự thật thôi mà, sau này muội không dám nữa đâu ".
Ha Ha Ha Ha. Lần này thì Tà Long kế bên không nhịn được mà cười to, hắn vừa cười vừa nói:
" Ha Ha, Ngoại trừ đẹp ra thì không được cái tích sự gì cả haha, vô tích sự haha, Sâm Sâm nói thật hay Long thúc cũng phải bội phục...."
BỐP... Ầm...Ầm
Một tiếp động chói tai vang lên, Tà Long đang cười vô cùng đắc ý nhưng hắn quên mất là mình đang nhờn với ai, Tuyết Anh ngay lập tức thưởng cho hắn một cái bàn tay vào mặt, lực đạo mạnh mẽ khiến cho Tà Long quay như cù trên không trung sau đó đập mạnh vào vách tường, trên vách tường xuất hiện một cái hố hình người.
Khóe miệng bọn người Tử Yên, Bạch Tinh, Thanh Trúc,Thiên Tuyết và mấy người khác đều kéo kéo, nhất ra ba tiểu nha đầu còn khoa trương hơn đều lấy hai tay che mắt lại dường như không muốn nhìn thấy hình tượng bà la sát của Tuyết Anh.
Tên thiếu niên con ông cháu cha vừa khi nãy muốn yêu cầu Tuyết Anh đi theo mình khi thấy tình cảnh này thì cả người cứng ngắc tại chỗ, miệng há thật to có thể nhét nguyên vào cả cái bánh mì vào chứ chẳng chơi.
Tuyết Anh sau khi xử lý tên chuyên gia làm nàng bực mình thì nhìn về phía tên thiếu niên kia mà nói:
" Ngươi bây giờ còn muốn ta đi theo ngươi không? ". Ánh mắt nàng như đao quang kiếm ảnh chỉ nhìn thôi mà cảm thấy đau xót, khi thiếu niên kia đối diện nhìn vào mắt nàng thì không tự chủ được mà ngã ngồi xuống đất liên tục lắc đầu.
Đúng lúc này Tà Long lại mò ra nói:
" Không phải ngươi muốn nàng sao, tại sao giờ lại đổi ý, người thích thì cứ đem nàng đi đi, nếu ngươi đem nàng đi thì ta còn cho ngươi vài món bảo vật nữa, thích chọn món nào thì.... "
BỐP
Một chiếc giầy tốc độ như lưu tinh ném thẳng lên mặt Tà Long khiến cho tên này đang nói thì lập tức câm miệng, cả người lại quay lại vị trí bên trong cái hố hình người trên bức tường.
" Ta còn chưa nói hết mà để ta..."
BỐP
Tà Long vừa dính một giày không hề hấn gì lại ngoi lên nói tiếp, vừa nói chưa được một câu lại bị thêm một chiếc nữa lên mặt, lần này thì Tà Long nằm yên bên dưới không dam ngoi lên nói nữa.
Tuyết Anh vừa thể hiện kỹ năng phi giày bách phát bách trúng của mình thì có chút sinh khí nhìn về nơi Tà Long nói:
" Ngươi lần sau mà còn nói không đâu nữa ta sẽ bảo Củ Cải Trắng hầm ngươi lên ăn dần. Lần này ta tha lần sau thì liệu."
" Còn ngươi bây giờ thì muốn như thế nào? ". Nàng lại tiếp tục nhìn về phía thiếu niên mà hỏi.
Tên thiếu niên lúc này có ngu thì cũng biết cái thân thể hiển hách của mình ở đây chẳng đáng giá một linh thạch, những người này hoàn toàn không kiêng kỵ Ma Môn của hắn, nhìn về thiếu nữ có sắc đẹp như thiên thần kia hắn gian nan nuốt một ngụm nước miếng sau đó mới nói:
" Chỉ cần các ngươi thả ta đi là được ".
Tuyết Anh lại nhìn về phía mấy lão bất tử. Mấy lão già này khi thấy Tuyết Anh nhìn về phía bọn hắn thì một tên có lẻ là người đứng đầu trong đám lão hồ ly này nhìn nàng mà nói:
" Việc này có thể thương lượng sao đạo hữu, bọn ta có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của đạo hữu, bảo vật, tài nguyên tu luyện, hay bất cứ cái gì mà chúng ta có,miễn đạo hữu có thể thả chúng ta đi "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.