Chương trước
Chương sau
" Mọi thứ vẫn ổn không có gì đáng ngại, bộ thân thể kia của ta được làm bằng vật liệu hiếm có trên đời không dễ bị hủy vậy đâu.Mà cũng không có việc gì cần ngươi giúp cả, lần này gặp ngươi là để nói cho ngươi biết thứ có thể giúp ngươi rút ngắn thời gian phát triển, một lần có thể tăng lên đến sinh mệnh cấp 2" ---- Lão Hệ nói.
Xuân Đức nghe Lão Hệ nói là không có việc gì thì cũng an tâm lại một chút, còn cái vấn đề thứ hai có một vật giúp hắn có thể tăng lên sinh mệnh thể cấp 2 thì hắn không quan tâm lắm, vì những thứ như thế thì thường rất quý và hiếm, không có may mắn thì tìm cả đời cũng không thấy, hắn cũng không tự cho rằng mình có cơ may như vậy. 
Nhưng nếu là Lão Hệ mất công tìm kiếm phương pháp giúp hắn thì hắn vẫn là lắng nghe, nhìn Lão Hệ hắn nói:
" Có phương pháp gì nói nghe thử"
Lão Hệ cười bí hiểm rồi ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói:
"...... bla bla...."
Càng nghe thì khuôn mặt của Xuân Đức càng đen lại, cuối cùng là khuôn mặt hắn đen như đít nồi. Dùng một tay đẩy thằng bạn nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực chất là một tên vô liêm sỉ ra, hắn nhìn thằng bạn sinh tử của mình xem thường nói:
" Chú khi nào bị hắc hóa như vậy rồi, đừng có mà nói mấy cái việc đó với anh. Bảo anh đi ra ngoài giết người còn được chứ làm cái trò kia thì thôi đi, nghĩ thôi đã thấy muốn nôn rồi, cứ tưởng mi có cái ý tưởng gì hay ho không ngờ óc toàn sh*t cho ra cái ý tưởng biến thái như vậy ".
Lão Hệ không cho là đúng nói:
" Chỗ người thân nên mới nói thật cho ngươi biết vậy mà ngươi đã không biết cảm ơn lại còn khinh bỉ ta hắc hóa, ngươi thấy việc giết người và việc ta nói cái nào tốt hơn, nào nào suy nghĩ kỹ lại đi theo cách của ta thì ngươi chỉ cần mỗi ngày mệt một chút là có thành quả ngoài mong đợi ngay ".
Xuân Đức nhìn thằng này thật sâu sau nó phun ra đúng một câu:
" Biến đi, ta không có cái ham muốn đó".
" Không suy nghĩ lại một lần sao? "---Lão Hệ vẫn tiếp tục dây dưa.
" Không, thích thì mi tự đi mà thực hành ta thì miễn, bị thương nên đầu óc cũng bị có vấn đề rồi, mi nên về tĩnh dưỡng đi, kẻo bệnh nặng thì khổ đấy, thôi ta ra ngoài đây nói chuyện một lúc chẳng được gì, lần sau mà còn như thế này thì chú xác định luôn đi". Nói xong thì Xuân Đức cũng biến mất, để lại lão Hệ một mình.
........
Bên ngoài Xuân Đức lại một lần nữa mở mắt, khi hắn mở mắt ra thì thấy 8 người bọn Tử Yên đều đang an tọa xung quanh, hắn vừa mở mắt ra thì cả 8 người cũng đồng loạt tỉnh lại. Không đợi mọi người hỏi hắn đã lên tiếng hỏi trước:
" Ta chỉ muốn hỏi tu sĩ dưới Bất Diệt Cảnh của Hắc Vương Tông và Ma Môn lần này có bao nhiêu người, thứ khác thì không cần nói "
Thấy ngữ khí của Xuân Đức hình như có vẻ không vui nên Ánh Nguyệt khi trả lời cũng rất dứt khoát, nàng nói:
" Không tới 2 vạn người thưa chủ nhân "
Xuân Đức nghe vậy thì ngay lập tức hiện lên vẻ thất vọng, chỉ có chưa tới 2 vạn người quá ít rồi, hắn bây giờ cần cũng ít nhất khoảng 1 triệu tu sĩ Bất Hủ Cảnh máu huyết và sinh hồn, nếu giết hết đám này thì chỉ tổ để mấy thế lực kia đề phòng mà thôi, như vậy thì lần sau sẽ khó ra tay hơn. Nếu ép quá thì thỏ còn cắn người huống chi là đám tu sĩ.
Bất đắc dĩ hắn phải tạm hoãn lại thời gian kế hoạch của mình, bây giờ cần làm là đợi thời cơ tốt để ra tay, cũng không còn lâu nữa Vực Thẳm Tử Vong mở cửa đến lúc đó vài chục triệu tu sĩ chết đi thì cũng là điều bình thường.
Nhìn biến hóa liên tục trên mặt của Xuân Đức, Tử Yên lo lắng hỏi thăm:
" Có chuyện gì sao? có thể nói cho ta nghe không? "
Xuân Đức suy nghĩ bị Tử Yên cắt đứt, hắn nhìn lên nàng sau đó mới chậm rãi nói:
" Cũng không có việc gì lớn, ta đang tính giết vài triệu môn đồ của Hắc Vương Tông và Ma Môn giải trí ấy mà ". Tuy Xuân Đức nói rất bình thản nhưng người nghe lại cảm nhận được sát ý dạt dào, hận ý sâu như biển ở trong đó.
8 người bên trong gian thạch thất ngay sau khi nghe lời nói của Xuân Đức xong thì cả người cứng ngắc tại chỗ, miệng mở thật lớn, không ai cho rằng đó là một câu nói đùa của Xuân Đức cả, cảm nhận được cái sát ý khiến cho linh hồn cũng cảm thấy rét run kia thì chỉ có kẻ ngu mới cho rằng hắn nói đùa.
Sau một lúc lâu thì mọi người trong phòng mới lấy lại được sự bình tĩnh, Ánh Nguyệt vẫn là có lá gan lớn nhất, nàng nhìn về Xuân Đức cung kính hỏi:
" Chủ nhân người có thể nói cho tiểu Nguyệt biết lý do là sao không? "
Trước ánh mắt mong đợi và lo lắng của mọi người, Xuân Đức bình thản nói:
" Hắc Vương Tông giết tiểu muội của ta, việc này chắc các ngươi chưa biết. Còn đám Ma Môn thì ta nhìn thấy không ưa nên giết chơi thôi, Thiên Thu Thánh Địa của các ngươi nên thấy may mắn vì lúc ban đầu các ngươi cũng nằm trong mục tiêu đồ sát của ta đấy" 
Mọi người lại một lần nữa lâm vào trong khiếp sợ, nhưng đúng lúc này thì Ánh Nguyệt lại đưa ra một cái ý kiến làm mọi người càng thêm kinh sợ hơn, Ánh Nguyệt nhìn Xuân Đức biểu hiện vô cùng nghiêm túc nói:
" Chủ nhân theo tiểu Nguyệt được biết thì người đang rất cần tài nguyên phải không. Chủ nhân người đã xem xét việc âm thầm khống chế toàn bộ các thế lực lớn chưa? tuy việc này hơi khó nhưng với thực lực của người không phải là không thể. Thiên Thu Thánh Địa cũng không phải là một nơi tốt đẹp gì nó cũng chia làm 5 bè 7 mãng, mạnh được yếu thua nếu như chủ nhân có thể khống chế lại nơi này thì tiểu Nguyệt tin tưởng Thánh Địa sẽ tốt đẹp hơn bây giờ gấp hàng vạn lần "
Xuân Đức tuy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn là nhìn nàng gật đầu mà nói:
" Định nói cái gì thì cứ tiếp tục nói đi, tất cả đều là người nhà cả không cần ngại "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.