Chương trước
Chương sau
Thấy 6 người cùng lúc nuốt vào Khống Thần Phù mà Tuyết Anh đặc chế thì Xuân Đức nhếch miệng cười đạo:
" Được rồi cũng không cần tự kiểm tra làm gì, các ngươi không biết nó là gì đâu, cái phù này không có ảnh hưởng gì tới các ngươi cả, chỉ khi nào buồn buồn thì ta kích hoạt tấm phù cho các ngươi tự bạo chơi thôi thì các ngươi mới cảm nhận được ".
Nghe được mấy lời này tâm đám người chìm xuống,mọi người ngay lập tức lông tơ dựng đứng, thân hình cứng ngắc tại chỗ, sâu trong đôi mắt của bọn họ tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Xuân Đức nhìn thấy một loạt các biểu hiện giàu tính cảm xúc này của 6 người thì cười cười đạo:
" Đùa chút cho vui ấy mà, làm gì mà căng thẳng vậy. Được rồi, ai trong các ngươi nói cho ta biết, các ngươi tới đây làm gì? cái gì sắp xuất hiện bên trong sâu Ma Linh Sâm Lâm này? ".
Nghe rõ câu hỏi của Xuân Đức, 6 người nhìn nhau một cái rồi một lão giả có chòm râu dê khom người đáp lời:
" Thưa chủ nhân lần này chúng ta tới đây có hai mục đích chính. Một là phân chia một phần bảo tàng trong Vực Thẳm Tử Vong, cái thứ hai chính là ngăn cản quái vật từ Vực Thẳm đi ra".
Xuân Đức nghe tới hai từ bảo tàng thì cảm thấy vô cùng hứng thú, hướng lão giả đạo:
" Nói cho cặn kẽ, chi tiết vào, nói chung là nói tất tần tật đi nhớ là phải thành thật một chút nhé,ta mà thấy điểm nào đáng nghi thì lại mất công ta phải ăn não của ngươi để xác định xem ngươi nói có đúng không thì lại bảo ta... ".
Mọi người lại được một trận lạnh gáy, lão giả cũng là kẻ khôn khéo ngay lập tức vâng vâng dạ dạ rồi liên tục nói ra những gì mà hắn biết, nói không sót một thứ gì, đến lúc cuối cùng Xuân Đức phải ngăn cản lão già này nói chuyện, hắn mà không cản lại có khi lão già này còn nói cho hắn biết luôn thê tử, tiểu thiếp của lão mặc yếm màu gì cũng nên.
Qua lời lão giả thì Xuân Đức cũng hiểu sơ qua rồi, bên sâu trong Ma Linh Sâm Lâm này có một nơi gọi là Vực Thẳm Tử Vong, nơi này giống như là một cánh cửa nối liền một không gian nào đó, cứ 3 vạn năm thì sương mù trong cái Vực Thẳm Tử Vong này lại biến mất, chính lúc này cũng là lúc cái không gian thông đạo kia cũng được câu thông.
Trong cái Vực Thẳm kia sẽ xuất hiện một cái di tích, bên cạnh đó thì có vô số quái vật mạnh mẽ đi ra. Theo như lời lão giả nói thì đám quái vật này cực kì đông, đông tới mức mà cả mấy đại thế lực đều phải tạm thời bỏ qua ân oán để đối phó với bọn chúng, lần sau luôn nhiều hơn lần trước, nhưng theo thời gian thì lần này có vẻ như Vực Thẳm Tử Vong sẽ sớm khai thông hơn 100 năm so với trước kia.
Còn một điều cần lưu ý là khi giết chết đám quái vật đi ra từ cái Vực Thẳm Tử Vong kia cả cơ thể bọn chúng sẽ hóa thành một viên huyết ngọc, viên huyết ngọc này có tác dụng đề thăng tu vi co tu sĩ, diệu dụng vô cùng.
Đang khi Xuân Đức suy nghĩ xem tiếp theo nên làm sao thì bỗng nhiên thần thức hắn bắt được một tia dao động nhỏ ở phía dưới sâu lòng đất, ngay lập tức hắn thả thần niệm ra. Xuống sâu phía dưới hắn thông qua thần niệm thấy được 21 người mặc hắc y toàn thân, cả người khí tức thu liễm cực kì, tu vi toàn là dạng không phải vừa đâu, 21 đứa có 17 đưa Bắt Diệt Cảnh Nhất Trọng sơ giai, còn 4 kẻ còn lại đã có Tạm Trọng Trung kì.
Dựa vào cái khí tức u ám và cái mùi cách vạn dặm cũng có thể ngửi được kia thì Xuân Đức 100% dám chắc mấy con chuột đen này là người của Hắc Vương Tông. Thu lại thần niệm Xuân Đức nhìn 6 người hỏi:
" Các ngươi có bảo vật gì không sao mà lại có mấy con chuột mò tới đây?"
Mấy người khuôn mặt mờ mịt không hiểu rõ ý Xuân Đức là sao? đang định hỏi lại thì đã thấy Xuân Đức phun ra một đoàn bạch quang,bạch quang bao trùm cả gian thạch thất lại, ngay lập tức mọi người, mấy cái xương cốt trong phòng biến mất không còn tăm hơi.
Sau một lúc lâu khi bọn họ đang nghi hoặc tại sao Xuân Đức làm vậy thì từ phía bên dưới mặt đất toát ra một loạt bóng đen, trên tay mỗi người đều cầm một một kiện vũ khí hình cầu bốc lên hắc quang nhàn nhạt. Khi tất cả bóng đen đều từ lòng đất đi ra đứng lại một chỗ cùng nhau thì đang ẩn thân 6 tên trưởng lão Thiên Thu Thánh Địa đều không khỏi sắc mặt kinh biến, nhưng mọi người đều biết bây giờ không phải là lúc thắc mắc nên cả đám biết điều câm miệng lại.
Từ trong đám hắc y nhân đang đứng trong gian thạch thất,một âm thanh như trẻ con vang lên:
" Tại sao không thấy cấm chế hay bất cứ thứ gì? Không phải nội gian của chúng ta báo tin thánh vật đang được một tên trưởng lão của Thiên Thu Thánh Địa cùng hai con sủng vật của lão ta canh giữ sao? chết tiệt, việc này là thế nào ".
Tiếp ngay theo đó một âm thanh khàn khàn lại vang lên:
" Không thể sai sót được, chính ta đã tự dùng phụ thân thuật lên tên nội gian rồi kiểm tra thông tin, đảm bảo thông tin không có sai lầm. Việc kỳ quặc xảy ra tất có yêu, chúng ta bây giờ rút lui trước ở đây cũng không phải là nơi tốt cho chúng ta ở lại".
" Ta tán thành với Khô Ma, chúng ta tạm thời rút lui, thời gian cũng không phải là rất gấp, bên trên cho chúng ta 1 năm không cần vội vàng nhất thời ".--- Lại một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy đám hắc y nhân này gật đầu một cái, rồi tất cả như hóa thành bóng ảnh định độn xuống phía dưới rút lui. Nhưng khi đám này định độn xuống phía dưới thì liên tục vang lên vài tiếng kêu sợ hãi.
" Chết tiệt chuyện gì xảy ra, ta không thể sử dụng độn thuật"
" Ta cũng vậy "
" Cũng không có cấm chế sao lại vậy?"
Khi đám hắc y này đang hoảng sợ thì cả gian thạch thất bỗng nhiên sáng lên như ban ngày, khắp gian thạch thất bị một đoàn hỏa diễm màu trắng chiếu sáng.
Một âm thanh vui vẻ vang lên:
" Đồ ăn dâng tận miệng lý nào ta còn để cho các ngươi đi mất, như vậy thì thấy có lỗi với bản thân quá ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.