Chương trước
Chương sau
Nghe Thanh Mai nói như vậy, Tuyết Vi, Lạc Nhật, Lạc Nguyệt đều bưng miệng lấy vô cùng kinh ngạc trước tin tức động trời này. Nhưng Tình bên cạnh khó hiểu hỏi:
" Việc này là do người của Hắc Vương Tông làm tại sao đại nhân lại giết tất cả mọi người, như vậy không phải là giết nhầm người vô tội sao? ".
Mọi người thấy Tình lại có biểu hiện ngây thơ như vậy một mặt thì không khỏi lắc đầu. Thanh Trúc đạo:
" Tình tỷ suy nghĩ như vậy là sai rồi, đối với Sâu Lười không có cái gì là người lương thiện hay giết lầm cả, hắn chỉ quan tâm người thân của hắn mà thôi, ta đoán nếu không phải tiểu muội của hắn có thể trong sinh thì có khả năng hắn sẽ giết hết tất cả mọi người trong Ma Linh Sâm Lâm này, rồi sau đó ra ngoài đi tàn sát lần lượt các nơi trong viễn cổ chiến trường này, mục tiêu hắn tàn sát trong đó không thể thiếu được 3 đại thế lực chúng ta rồi".
Mọi người nghe suy đoán của Thanh Trúc đều không khỏi hít vào vài ngụm khí lạnh, cảm thấy chân tay lạnh ngắt, lại nhớ tới tràng cảnh thi sơn huyết hải mấy ngày hôm trước thì mọi người tin có đến 8-9 phần điều như vậy sẽ xẩy ra như lời Thanh Trúc nói.
Tuyết Vi có chút bất an hỏi Thanh Mai:
" Thanh Mai muội muội vậy chúng ta cần tránh làm cái gì nữa không? mà đại nhân bình thường ra sao, có hay hỉ nộ vô thường đụng cái là giết người không?".
Thanh Mai lắc lắc cái đầu đạo:
" Không có, chỉ cần không nhắc tới muội muội của hắn là sẽ không sao, bình thường hắn rất hiền nên sẽ không có việc gì cả chỉ có lúc tức giận mới đáng sợ thôi".
Mấy người thở ra một hơi, cũng không cần vị đại nhân kia vui vẻ với bọn họ chỉ mong vị đại nhân đó không thích chém giết lung tung là tốt rồi. Đúng lúc này Thiên Ma hỏi Thanh Mai:
" Thanh Mai muội, nghe nói mấy ngày trước bọn muội theo Điện Chủ đi đại sát tứ phương sao? kể một chút đi đi tỷ rất muốn biết hôm đó như thế nào? ".
Thanh Mai bị hỏi như vậy thì không khỏi khuôn mặt có chút sợ hãi, dù qua vài ngày rồi nàng vẫn còn sợ hãi, không biết lúc lấy dũng khí đâu mà nàng có thể chém giết hết kẻ này tới kẻ khác. Thấy biểu hiện của tỷ mình như vậy Lăng Thiên lên tiếng đạo:
" Sự việc ngày hôm đó tuy diễn ra có vài canh giờ thôi, nhưng muốn kể hết không biết tới khi nào, tiểu đệ tóm tắt cho tỷ nghe. Sau một ngày được lão đại giải cứu khỏi tay người Thiên thu Thánh Địa..."
Lăng Thiên còn chưa kể được mấy câu thì Tình đã lên tiếng cắt ngang hỏi gấp:
" Đệ nói đệ bị người của Thiên Thu Thánh Địa bắt, tại sao bọn họ lại bắt đệ ".
Đám người Thanh Trúc cũng ngạc nhiên không kém, Cổ Phàm nghi hoặc hỏi:
" Tình tỷ không biết việc Thiên Thu Thánh Địa và Hắc Vương Tông cấu kết với nhau tiêu diệt người của Diệp Linh Tông sao? ".
" Không, bọn tỷ không biết là có việc đó"- Tình ngây người một lúc sau mới lắc đầu đạo.
Tiểu Loan bên cạnh đạo:
" Hay Lăng Thiên ca ca kể việc bị người của Thiên Thu Thánh Địa bắt đi, rồi sau hãy kể việc đồ sát người Hắc Vương Tông mà cũng không cần kiêng ngại gì, mấy người bọn muội bây giờ đã ly khai không còn liên hệ gì với cái Thánh Địa kia nữa".
Mấy người bên cạnh ai cũng gật đầu, Lăng Thiên thấy vậy thì bắt đầu kể lại chuyện:
" Hôm đó là vào buổi tối cách đây vài ngày trước, khi đó năm người chúng ta bị tách ra khỏi lão đại, ngay sau khi năm người chúng ta bị tách ra không lâu thì bị 9 người đệ tử của ba vị trưởng lão của Thiên Thu Thánh Địa gọi là Tam Tuyệt phục kích, do lúc đầu nhóm người bọn ta quá chủ quan, tuy thấy hành vi lén lút của đám người kia nhưng lại không nghĩ người của Thiên Thu Thánh Địa lại tấn công chúng ta nên trong lúc mấy người chúng ta không có chuẩn bị thì bị 9 người vây công.
Cổ Phàm và Thanh Trúc tỷ bị một cô gái tên Nguyệt Ly ám toán mất một cánh tay, thấy không thể địch lại thì năm người chúng ta đều xuất ra bảo mệnh chiêu số và cũng thành công trốn thoát, nhưng khi bọn ta cho rằng đã an toàn thì lại ba tên trưởng lão được gọi là tam tuyệt kia bắt lại, do chênh lệch tu vi quá lớn chúng ta tuy có phản kháng nhưng cũng như kiến cắn voi mà thôi, không gây một chút vướng víu nào cho ba người kia, vậy là sau đó chúng ta bị cầm cố chân nguyên, bị xiềng xích, chịu mọi điều tủi nhục, nếu không phải Thanh Trúc tỷ có cấm chế do Thái Thượng Trưởng Lão đánh vào trong cơ thể thì có lẽ năm người chúng ta đã phơi thây nơi đây từ lâu rồi. Vậy là hết rồi, chúng ta bị bắt như vậy đó".
Nói đến đây thì Lăng Thiên dừng lại không tiếp tục kể nữa, mấy người bên cạnh lập tức gấp đạo:
" Kế tiếp đi, sau đó thì sao? đang hay đừng có dừng lại ngang xương như vậy".
" Đúng vậy, tiếp tục kể đi, tiếp theo đó mấy vị sư huynh sư tỷ làm sao thoát khốn".
" Có phải hay không trong lúc quấn bách sư huynh đã nghĩ ra kế sách cao siêu thành công đào tẩu? ".
Thấy mấy tên Diệp Linh Tông đệ tử kia nhao nhao cả lên thì Thiên Ma lườm cho mỗi tên một cái, nhẹ nhàng đạo:
" Tên nào thích tí nữa bị cắt cái ấy đi thì cứ tiếp tục làm ồn, lâu lắm ta không có luyện qua món này chắc hôm nay dùng mấy người các ngươi tập luyện".
Mấy tên đang như mấy con vịt ồn ào, bị Thiên Ma lườm một cái lại còn nghe nàng nói một câu kia, cả đám lập tức câm miệng như mấy con cún ngồi nghiêm túc một bên. Mấy vị mỹ nữ trong nhóm nhìn thấy bộ dạng tức cười của mấy tên này thì đều che miệng cười duyên không ngớt.
Đợi một lúc cho mọi người yên lặng thì Lăng Thiên lại bắt đầu kể tiếp câu chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.