Chương trước
Chương sau
Nghe Xuân Đức nói thế, hệ thống có chút ngỡ ngàng rồi đạo:
" Bước trên con đường này rồi thì khó quay đầu lại lắm, ở trong cái thế giới này người ta giết người đơn giản chỉ vì thích làm vậy mà thôi, nếu như chúng ta thực lực kém thì cả ngày sẽ bị áp bách, đuổi giết, hai chúng ta nếu chốn đi thì cũng có thể nhưng chẳng qua là một thời gian thôi, rồi những kẻ thù của ta cũng rất nhanh sẽ tìm đến, nếu như không may rơi vào trong tay bọn hắn may mắn sống thì cũng cả đời bị giam cầm và hành hạ. Ở cái thế giới này, tinh vực này, hay cả cái hằng vực này cũng vậy, khôn sống bống chết, không có sức mạnh bảo vệ bản thân thì chỉ có con đường bị người ta làm thành đồ ăn mà thôi".
" Nói thật ước mơ của ngươi không phải là không thể, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có sức mạnh duy trì cái ước mơ đó, nói cho cùng số mạng hai chúng ta là một rồi, ngươi hay ta bây giờ cũng chỉ có thể vừa ẩn nấp, vừa tăng lực lượng lên, đợi ta lên cấp 3 thì có thể an toàn hơn rất nhiều, đến lúc đó hành động có thể tùy tiện".
Xuân Đức có chút chán nãn nói:
" Lại đi giết người, cướp đoạt tài nguyên, lại mạnh hơn rồi lại đắc tội với người, bị người truy sát, lại chốn tránh.ngươi cảm thấy có mệt không? ngươi sống hàng triệu năm chẳng lẽ chưa thấy đủ, ta sống 2 kiếp mới có 25 tuổi đây, mà còn thấy dài nữa là. Theo ta thấy thích làm gì thì làm, sống ngày nào cho ra ngày đó".
" Như ta nếu không có ngươi ta sẽ thực hiện ước mơ của mình, nhưng bây giờ ta có ngươi, cũng coi như có một người thân trên cái thế giới này rồi, đôi khi người ta cố gắng vì người bên cạnh mà thôi. Vì an toàn của ngươi ta sẽ nghe ngươi.Ngươi có lẽ thấy lời nói của ta rất mâu thuẫn, một đường là khuyên ngươi sống phóng khoáng thích làm gì thì làm, nhưng lại nghe lời ngươi nói phải sống thu liễm cho tới khi mạnh hơn,.... Cái này ngươi cũng đừng tìm cách lý giải làm gì cho mệt, con người là sinh vật kì lạ vậy đấy".
Hệ thống yên lặng một chút rồi lên tiếng đạo:
" Ngươi nói cũng rất có lý, bây giờ cố gắng qua thời gian khó khăn này, không bao lâu nữa chúng ta lại có một con đường khác sáng hơn để đi, trong thời gian này nếu ngươi giúp ta lên được cấp 5 thì chúng ta coi như gặp phải vài nền văn minh cấp 6 vây công cũng an toàn thoát khỏi, được rồi sau này thì sau này tính tiếp, chuyện bây giờ cần giải quyết này".
" Chuyện gì?"
" Cái thể chất của ngươi tăng cường thêm được 1% quá ít rồi, ngươi đã không sợ khí vận màu đen thì ta khuyên ngươi nên tìm nơi nào đó đi đồ sát, sinh vật càng mạnh mẽ thì càng tốt, càng lên cao càng khó, 100% mở ra thiên phú đặc biệt, thôi ta vào không gian vong linh chăm sóc hắc ám ma thụ đây, có việc gì quan trọng nói ta một tiếng"
" Ukm, được rồi, đi đi".
Xuân Đức mở mắt ra thì thấy xung quanh xếp tầng tầng xương trắng vụn nát, nhìn là biết mấy cái này là do vừa rồi hấp linh chuyển hóa tạo thành, thu lại sau này có con khô lâu nào bị hư hại thì tu bổ.
Hắn đứng dậy nhìn mọi người rồi nói:
" Vào trong đi thôi, chuẩn bị một chút chúng ta đi Thái Nhất Tông, tiện thể đem luôn tên Thái gì hôm trước mới vừa bị bắt đó, qua Thái Nhất Tông xin vài tòa tiểu thế giới, còn Tiểu Tuyết việc thù hận của ngươi với Thái Nhất Tông thì tốt nhất sau này mạnh rồi báo thù, như vậy lòng mới thanh thản được, còn ngươi muốn hành hạ tên Thái gì đó muốn sao cũng được, miễn để một hơi là tốt"
Nói xong hắn mở cửa truyền tống vào trong, mọi người thì mỗi người mang một tâm tư riêng theo sau mà vào.
Thiên Tuyết đang suy nghĩ về chuyện hận thù, mối thù này không phải cứ giết chết một vài người là có thể xóa bỏ được, đúng theo lời sư phụ nói, mượn tay người không bằng chính mình, ngày trước là do nàng vô vọng nên mới nương nhờ vào Ác Ma Điện nhưng bây giờ thì khác, nàng có tiềm lực, có Ác MA Điện làm chỗ dựa, có điện chủ làm sư phụ, chuyện báo thù chỉ là vấn đề thời gian..
.........
.....
.....
Bên ngoài Thánh Thành.
Trận đại chiến qua đi, vô số người tụ tập lại đây, nhưng khi lại gần thì chẳng phát hiện được gì cả, không có vết tích đánh nhau, nếu không phải lúc trước bọn họ nhìn thấy 2 phe nhân mã thì bọn họ còn cho rằng mình nhớ lầm.
" Tại sao không có gì cả vậy?" -- một tên dong binh lên tiếng
Mấy người xung quanh cũng không đáp, một người đại hán nhìn có vẻ rất thật thà đạo:
" Chúng ta đứng quá xa, không thấy được gì, ngươi đi hỏi mấy người có tu vi cao xem "
..
...
..
Trong Ác Ma Lâu Đài các tín đồ đã biết chuyện, còn xem qua trực tiếp qua ma pháp tấm kính, mọi người rất thán phục điện chủ mạnh mẽ, nhưng một lúc sau mọi người thấy đó là điều tất nhiên nên cũng không xúc động nữa, điện chủ của họ là tối cao, là sáng tạo ra sinh linh vạn vật, chỉ là mấy tên nhãi nhép thì sao làm khó được điện chủ.
Tiểu hài tử trong Ác Ma Lâu đài bị quán thâu tư tưởng từ nhỏ nên lòng tôn sùng của bọn nhóc với Điện chủ cũng không kém, ước mơ sau này cũng như điện chủ....
Tên tầng 100 Ác Ma tháp.
Xuân Đức thông báo cho tiểu diệp:
" Lần này ta ra ngoài đi Thái Nhất Tông với Địa Ngục Tông một chuyến, chọn ra thêm ngàn người tham gia đi cùng ta, vừa du lịch cũng là rèn luyện luôn, Những ngày ta ra ngoài các ngươi cứ làm việc bình thường, có việc cấp bách thì truyền tin cho ta."
Tiểu Diệp nghe xong thì gật đầu rồi thông qua thiết bị ma pháp truyền tin cho mọi người, thông báo luôn mấy hoạt động mà điện chủ căn dặn.
( T/G: Xin lỗi mọi người nhé có thể chương gần đây mình viết hơi tiêu cực, có thể là do tâm tình không tốt, còn tâm tính không tốt chắc là ăn phải đồ ăn có nhiều độc tố từ ngoài chợ, nói thiệt tình thì viết chuyện nó theo tâm tính nhiều lắm, tâm tính mà không tốt thì khó có thể viết ra những câu nói hài hước được rồi, mong mọi người thông củm hì hì)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.