【 Kỹ năng nghề nghiệp mang tính chuyên môn】 Trong thời gian Quý Văn Huyên chờ đến lượt thử vai, đã có mấy lượt người ra vào phòng hội nghị, mỗi nhóm đều tự tin đi vào rồi lại ủ rũ cúi đầu đi ra, mãi đến khi nhân viên công tác hô to tên của hắn. Mỗi đợt thử vai chia ba người một tổ, mấy người được điểm danh từ các góc khác nhau bước vào trong phòng, lúc Quý Văn Huyên bước vào cửa còn bị người ta hung hăng đụng vào vai, vội vàng liếc một cái sắc lẻm, thì ra chính là thanh niên hồi nãy phát ngôn lỗ mãng về hắn. Quý Văn Huyên đối với hành vi trẻ trâu này của cậu ta cũng lười quan tâm, hắn nhún vai trực tiếp nhường cho cậu ta đi trước một bước. Phòng hội nghị bị dọn đến gần như trống rỗng, phía trước đặt một chiếc bàn dài, phía sau có ba người ngồi, người đàn ông tóc hoa râm ngồi giữa dường như đang nổi cáu, khoanh tay ngồi dựa lưng vào ghế, không nói một lời nhìn chằm chằm mấy người tiến vào. Người đàn ông bên cạnh nhìn nhìn, thật lâu không lên tiếng, anh ta lúng túng ho khan, sau đó gật gật đầu, cười nói: "Cảm ơn các bạn mặc dù có lịch trình bận rộn vẫn dành thời gian tham gia buổi thử vai của Phục Hưng ngày hôm nay, ở đây có một số chủ đề để các bạn thử sức, cho công bằng thì từng người trong số các bạn sẽ bốc thăm và tiến hành biểu diễn. Anh ta vừa dứt lời thì nhân viên công tác đứng bên cạnh mang một hộp giấy đi tới, ra hiệu cho nữ diễn viên đứng đầu hàng rút tờ thăm nhỏ từ trong hộp. Sau khi đọc xong tiêu đề trên tờ giấy, nữ diễn viên sững sờ một lúc, rồi mới tiến lên phía trước hai bước, bắt đầu giới thiệu bản thân: "Xin chào các thầy, tôi là Lý Uyển Tình, tôi vừa bốc được chủ đề "Phá dỡ" Người đàn ông tóc bạc lạnh giọng nói: "Bắt đầu đi." Lý Uyển Tình tìm cảm xúc phút chốc, hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên nhấc tay lên, khom lưng dùng sức vỗ mạnh vào cái đùi lớn một phát, mở cổ họng hô to: "Ôi mẹ tôi ơi, cảnh sát đánh người! Người đâu rồi, cứu mạng aaaaaa!" Động tác này doạ Quý Văn Huyên giật cả mình, hắn nhìn Lý Uyển Tình thay đổi giống như phát điên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy cô ấy vừa la hét vừa ngã vật xuống đất, sau khi nằm xuống còn bắt đầu lăn qua trái lộn qua phải, trong lúc lăn cũng không hề ngừng miệng chửi mắng, "Ông trời ơi, ông mở to mắt ra mà coi, không cho phá thì cắt điện nước! Vương mẫu nương nương người thử phân xử cho, cưỡng ép giải toả là muốn giết tôi ối giời ơi!" Chậc, cái cảnh này Quý Văn Huyên không thể nào quen hơn được nữa, năm đó khi xây dựng bảo tàng thành phố, vì liên quan đến công tác phá dỡ hộ dân trong khu ổ chuột, một số người không bằng lòng với số tiền đền bù mặt bằng đã chạy đến ngoài cổng Uỷ ban gây rối. Có một lần Quý Văn Huyên vừa họp xong đi ra ngoài đã bị một bác gái kéo tay giật tóc ăn vạ. Tiếng chửi mắng nhỏ dần rồi dừng lại, Lý Uyển Tình đứng lên vuốt lại kiểu tóc, cúi đầu mặt đỏ bừng nhìn người đối diện: "Đạo diễn Vương, hai vị lão sư, tôi đã biểu diễn xong." Người chủ trì buổi thử vai đẩy xấp tài liệu trong tay về phía người đàn ông tóc bạc, lại nhắc nhở một tiếng: "Đạo diễn Vương, ngài cảm thấy thế nào?" Đạo diễn Vương đen mặt từ đầu đến cuối hơi cúi đầu nhìn xuống tập hồ sơ, rồi không chút khách khí nói: "Chửi đổng thì chửi tốt đấy, còn đoạn lăn dưới đất thì bình thường thôi." Lý Uyển Tình sau khi nghe xong lời nhận xét mặt lại đỏ thêm một chút, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn thầy." rồi lui về đợi hai người khác biểu diễn. Nhân viên công tác lại xuất hiện, đưa hộp thăm cho anh chàng trẻ trâu đụng hắn hồi nãy rút thăm. Anh chàng xem cong chủ đề rõ ràng có chút không ổn, thậm chí còn thấp giọng chửi tục, mắng xong rồi cất tờ giấy đi, dựa theo quy trình bước lên hai bước tự giới thiệu: "Chào các thầy, tôi là Nhiếp Hải, chủ đề mà tôi bốc thăm được là.... "Con nghiện ma tuý". Anh bạn trẻ trâu lúc báo tên chủ đề rõ ràng có chút do dự. Cũng phải, có anh đẹp trai nào tình nguyện diễn một người tàn phế, nhưng sau khi nghe đạo diễn Vương lạnh băng hô "Bắt đầu", không tình nguyện cũng phải cắn răng mà diễn, đây chính là phim dâng Khánh lễ, chỉ cần có thể lộ mặt, khiến người dân cả nước cảm thấy quen mắt, thì tương lai cơ hội quay phim còn nhiều hơn nữa. Nhiếp Hải đồng dạng cũng tìm cảm giác, nhưng theo góc nhìn của Quý Văn Huyên, cậu ta giống như đang thuyết phục chính mình đóng vai xấu xí. Chỉ thấy cậu ta cong cánh tay trái, dùng một góc độ kỳ dị đặt nó lên ngực, ngón tay tạo hình số bảy, chân phải bước thọt một bước, chân trái mất công tốn sức ngoặc một vòng tròn phía sau, cứ như vậy bước một bước lại vẽ một ngoặc vẽ hết một vòng phòng hội nghị, toàn bộ hành trình mặt không cảm xúc mà cũng không nói một chữ nào. *Các bác cứ nghĩ thằng cháu đang bắt trước người thọt chân, nhưng mà diễn hơi quá lố ấy. Khi trở lại vị trí ban đầu, cậu ta lập tức thu hồi tay chân, "Thưa các thầy, tôi biểu diễn xong rồi ạ." Khoé mắt Đạo diễn Vương rõ ràng giật giật một chút, ông lật nhanh tập hồ sơ thông tin của Nhiếp Hải, hết sức buồn bực quát lên: "Rốt cục cậu có hiểu cái gì là con nghiện ma tuý hay không? Cái mà cậu diễn không phải nghiện ma tuý, đấy gọi là bị liệt nữa người!!". Nhiếp Hải bị quát sững người, vội vàng nói một câu "Xin lỗi", đang còn muốn biện giải cho mình vài câu thì nghe thấy đạo diễn Vương hô "Người tiếp theo" cắt ngang, cậu ta không có cách nào ngoài ngậm miệng lại, lui về bên cạnh Lý Uyển Tình. Cuối cùng hộp bốc thăm cũng xuất hiện trước mặt Quý Văn Huyên, hắn nhẹ nhàng thở một hơi, tuỳ tiện mò tay lấy ra một tờ giấy, khi mở ra nhìn thấy trên đó viết bốn chữ lớn: Lãnh đạo phát biểu. Hắn hơi sững sờ, nghi ngờ khó tin lật qua mặt sau của tờ giấy, sau khi xác nhận đây chính là chủ đề biểu diễn của hắn, bỗng nhiên hắn muốn bật cười. Đây chẳng phải nhảy đúng lĩnh vực chuyên ngành của hắn mà chọn hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]