Thân Mặc xua tay: “Vâng, chị cứ ra ngoài trước đi ạ. Bạn gái em rất dính người, cô ấy không thể rời khỏi em một phút.”
Tôi không nhịn được.
Nghe thấy tiếng đóng cửa truyền tới từ đầu bên kia, tôi lập tức đè thấp giọng gào lên: “Tự luyến! Ai dính người?”
“Anh dính người!” Thân Mặc vừa thẳng thắn thành khẩn vừa có chút tự hào là chuyện khỉ gió gì thế này.
“Thế ai không rời khỏi ai được?”
“Là anh không rời khỏi em được!”
“Cái này còn tạm được.”
Nhưng quan hệ giữa tôi và Thân Mặc phải xử lý ra sao?
Tôi chưa nghĩ ra, việc mẹ sẽ tiếp thu chuyện tôi trở thành chị em của bà, a không không… Là cậu nhỏ biến thành con rể thế nào đây!
Tôi không dám đánh cược, nên chỉ đành rời nhà đi thực tập.
Cũng quang minh chính đại “ở nhờ” nhà Thân Mặc, bắt đầu sống chung.
Ban ngày tôi là trợ lý của Thân Mặc, buổi tối Thân Mặc là… của tôi.
“Khanh Khanh, anh sai rồi.”
Ai có thể ngờ ban ngày giáo sư mặc áo blouse trắng kiêu ngạo đến mức lục thân* không nhận ở viện nghiên cứu.
*lục thân bao gồm: bố, mẹ, anh, em, vợ con đều không nhận.
Buổi tối lại mặc quần đùi, vẻ mặt tủi thân ngồi xếp bằng trên giường.
Biểu cảm này…
Hừ, tôi mới tủi thân đấy!
Tôi dựa vào đầu giường: “Giáo sư Thân ưu tú của chúng ta sao có thể sai được chứ, người sai là tôi, tôi không nên xịt nước hoa khi vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-benh-nay-co-ten-la-yeu-em/2580307/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.