Khi đàn ông nói lời thô tục thật ra rất trêu người.
Giọng nói của anh rất êm tai, mang chút lưu manh hư hỏng, hai chữ ấy phát ra từ chất giọng trầm thấp của anh, thật sự rất xấu xa.
Mặt mày anh rũ xuống, cả khoé mắt lẫn đuôi mày đều chứa đựng nét lơ đãng sau khi uống rượu chỉ thuộc về đàn ông, nhìn có chút phong lưu.
Thời Niệm Niệm há miệng thở dốc, không biết phải làm gì bây giờ, cũng không biết nói gì, do dự muốn rút tay về lại sợ ngã vào trong bể bơi.
Ngón trỏ của Giang Vọng khều một lọn tóc đã ướt sũng của cô, quấn quanh ngón tay, ôm Thời Niệm Niệm qua, để lưng của cô có thể tựa vào thành bể, khàn giọng hỏi: “Có được không?”
Thời Niệm Niệm khó chịu nhích ngón tay, cổ họng khô khốc, ngón tay cô vẫn đang còn siết chặt ngón trỏ vòng quanh gáy anh, bụng ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, mang một ý nghĩa khó có thể diễn tả, sau đó dùng trán chống anh, khẽ giọng hỏi: “Được cái gì cơ?”
Giang Vọng thoáng mỉm cười, lặp lại hai chữ vừa rồi.
Tai cô cũng nóng hết cả lên, đã đăng kí kết hôn được một khoảng thời gian, Thời Niệm Niệm không muốn để bản thân lộ ra dáng vẻ chuyện gì cũng không bằng lòng.
Tim cô đập nhanh hơn, giọng nhỏ như muỗi kêu “Ừ” một tiếng.
…*
(*) Rất tiếc là không có cảnh mà mọi người mong chờ =)))
Hôm sau tỉnh lại thì đã gần trưa, Thời Niệm Niệm không nhớ rõ hôm qua ngủ lúc mấy giờ, thậm chí dường như cả ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-benh-mang-ten-em-diem-tho-ngu/1819640/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.