Tuy Thời Niệm Niệm cảm thấy một cái ghi chú thì có gì mà phải giận, nhưng mà đúng là Giang Vọng đã tức giận, cho dù không đến mức nổi giận, nhưng cô vẫn cảm nhận được là anh không vui.
“Cậu và Giang Vọng đang giận nhau à?” Trong lúc đang giảng bài, Khương Linh xoay người nhỏ giọng hỏi.
Thời Niệm Niệm ngước mắt: “Rõ ràng lắm à?”
Thật ra cũng không được coi là rõ ràng, Giang Vọng vẫn đối xử rất tốt với Thời Niệm Niệm, lại còn thường xuyên mua một ít đồ ăn vặt, trà sữa cho cô, Khương Linh cũng được ăn ké của cô không ít, chẳng qua là ít nói hơn rất nhiều.
Vốn là Khương Linh ở phía trước có thể thường xuyên nghe thấy tiếng hai người thấp giọng nói chuyện ở phía sau, nhưng hai ngày nay lại rất ít, mà nhiều lúc Giang Vọng luôn ngủ.
Cô ấy vốn dĩ cũng chỉ tiện miệng hỏi mà thôi.
“Không phải chứ, Giang Vọng mà lại nỡ tức giận với cậu à?” Khương Linh nâng má nói.
Thời Niệm Niệm cũng không hiểu, lần đầu tiên cô yêu đương, thậm chí là lần đầu tiên có sự tiếp xúc thân mật như vậy với con trai, đâu có hiểu biết nhiều như vậy đâu.
Bạn đừng đi đoán suy nghĩ của bọn con trai.
Chuông vào học vang lên, Khương Linh đành phải quay lại, Giang Vọng đi vào từ cửa sau, tay cầm một chai nước khoáng, ngồi tại chỗ ngửa đầu uống một ngụm.
Có một giọt nước chảy dọc từ cằm xuống yết hầu, chảy vào cổ áo.
Thời Niệm Niệm thu ánh nhìn về, tiếp tục làm bài tập.
Qua hai giây, trong tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-benh-mang-ten-em-diem-tho-ngu/1819622/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.