Thời Niệm Niệm là một cô gái có suy nghĩ rất thấu suốt, cô biết bản thân mình thích Giang Vọng, nhưng lại không nghĩ tới chuyện ở bên anh, nói đúng hơn là, không nghĩ tới chuyện ở bên anh trong lúc đang học cấp 3.
Cô quá ngoan ngoãn, giáo viên đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần là không được yêu sớm, cô không dám vi phạm.
Nhưng khi Giang Vọng nói những chuyện đó ra xong thì cô thật sự rất đau lòng.
Vậy nên hành động theo trái tim mách bảo, không thông qua đại não.
Cho đến khi Giang Vọng lại hôn lên môi cô thì suy nghĩ mới lại quay trở về.
Thế này là ở bên nhau sao…
“Mở miệng ra.” Giọng nói bình tĩnh của Giang Vọng vang lên.
Lưng Thời Niệm Niệm dựa vào tường, bị ép nâng cằm lên đón nhận nụ hôn của anh, mặt đỏ tai hồng ngượng ngùng, thật sự có cảm giác cả khuôn mặt cũng nóng cháy luôn rồi.
Cô mím miệng không để anh thực hiện được.
Bụng ngón tay của Giang Vọng ma sát cánh môi cô, tựa như mê hoặc: “Ngoan, mở miệng ra nào.”
Thời Niệm Niệm không thể nhịn được nữa véo mạnh eo anh một cái, cuối cùng người này mới buông cô ra, Thời Niệm Niệm bị hôn đến mức khoé mắt đỏ lên, trừng anh vẻ tố cáo.
“Chẳng phải anh nói…sau này, nghe em hết sao?”
“Đúng vậy.” Anh đáp lời.
“Vậy anh đừng có, đừng có hôn em.”
“…” Giang Vọng nhướng mày, “Cái này thì không được.”‘
Anh như bị nghiện, cúi xuống hôn rồi lại hôn, bị Thời Niệm Niệm nhanh tay nhanh mắt đẩy ra một cái, lùi sang bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-benh-mang-ten-em-diem-tho-ngu/1819619/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.