Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y Giang Vọng trực tiếp ôm người đến phòng y tế.
Bởi vì đầu gối bị thương nên anh vừa mới ra khỏi phòng y tế, bác sĩ* quay đầu thì thấy anh, câu "Sao em lại tới đây nữa thế?" còn chưa kịp hỏi ra miệng thì nhìn thấy nữ sinh cả người ướt sũng trong ngực anh.
(*) Nguyên văn convert là "giáo y" nghĩa là "bác sĩ của trường" nhưng ở đây mình chỉ để bác sĩ vì cụm phía trên hơi dài.
"Sao lại thế này?" Vị bác sĩ tiến lên hỏi.
Giang Vọng chỉ nói: "Ngã xuống nước."
"Bây giờ nhiệt độ đang thấp, đừng để bị cảm, bên trong có chăn, đắp một lát trước đi."
Giang Vọng ôm Thời Niệm Niệm vào thẳng gian phòng ngăn cách bên trong phòng y tế, đặt Thời Niệm Niệm lên giường, rồi lại giũ chăn ra đắp kín cho cô.
"Có lạnh không?"
Cô lắc đầu: "Vẫn ổn."
Giang Vọng cười nhạt một tiếng: "Vậy em run rẩy cái gì?"
Thời Niệm Niệm ngẩng đầu, đôi mắt với con ngươi đen như mực nhìn anh.
Bình tĩnh, mềm mại.
Lông mi dính vệt nước, không biết là nước mắt hay là nước trong hồ, khoé mắt vẫn chưa hết đỏ ửng.
"Cảm ơn anh." Cô khẽ giọng nói.
Giang Vọng quay đầu đi, mất tự nhiên khụ một tiếng.
Bác sĩ đi vào, hỏi: "Có chỗ nào bị thương hay trầy da không?"
Thời Niệm Niệm mở lòng bàn tay ra, bên trong đỏ một mảng, do lúc bị đẩy mạnh vào hồ nước cô muốn nắm chặt lấy đồ vật nào đó theo bản năng mà ma sát thành.
Không được coi là nghiêm trọng, chỉ bị rách chút da, có vài tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-benh-mang-ten-em-diem-tho-ngu/153491/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.