Bấy giờ mẹ kế ỏng ẹo: "Ôi dào, sao mà ba của con manh động quá? Làn da trắng trẻo này có sẹo thì phải làm sao đây?"
Trương Viễn Hoài lấy khăn tao nhã lau máu trên cổ, bình thản trả lời: "Tôi có làm đĩ như bà đâu mà sợ có sẹo."
"Mày!"
"Ha, tao không tính toán với con nít như mày làm gì. Sắp tới cũng là ba mày tính toán với mày."
Trương Viễn Hoài nghe xong, đột ngột cười lớn.
Mẹ kế: "Mày cười cái gì?"
"Haha cười bà đó, bà nghĩ bà có địa vị trong nhà lắm chứ gì?" Hắn nhìn khuôn mặt biến sắc của mẹ kế, lại cười hả hê nói tiếp: "Làm như chỉ có bà biết gian díu bên ngoài? Bộ bà chưa từng tò mò số tài sản ba tôi kiếm được đang ở đâu sao? - Ông ta đem đi nuôi gái trẻ rồi."
Mẹ kế nghe vậy liền kích động: "Mày nói cái gì? Đứa nào? Con đix đó là ai?!!"
Trương Viễn Hoài móc trong tủ ra một xấp tài liệu đưa cho bà ta.
Mẹ kế của hắn vội vàng xé tài liệu ra xem, bên trong quả nhiên có rất nhiều ảnh thân mật của Trương Thức và một cô gái xinh đẹp tươi tắn, chướng mắt hơn cả là lão ta dìu cái bụng bầu của ả đi vào một ngôi nhà cực kì rộng lớn.
"Ahhhh, con khốn đó!" Mẹ kế nhìn theo địa chỉ ghi trên đó chạy ra khỏi nhà.
Đến tận lúc này Trương Viễn Hoài mới yên tâm đi lẻn ra ngoài.
Hai tháng vừa rồi, nhờ sự tiết lộ của Hoài Mỏ Hỗn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ba-hoan-luong/3331659/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.