Trần Huy Ninh thấy hắn cứ đứng một chỗ. Vì vậy buông sách xuống, chủ động bước lại gần quan tâm hỏi han: "Em bị lạc sao? Tên của em là gì vậy?"
Bấy giờ cậu ta đã đứng ngay trước mặt hắn, hắn không có lí do phải hung hăng với đứa trẻ số khổ này. Vì vậy giả vờ rụt rè đúng tuổi: "Em, em tên là Viễn Hoài."
Trần Huy Ninh vừa nghe tên hắn đã có biểu tình bất ngờ. Cậu ta ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Cái tên này rất đặc biệt, không biết em có phải là đứa trẻ anh Việt Nguyên từng nhắc đến không?" Nói đến đây cậu nghiêm túc hỏi: "Em biết anh trai nào tên Cố Việt Nguyên không?"
Trương Viễn Hoài ngay lập tức nghĩ đến một người.
Cố Việt Nguyên mà Trần Huy Ninh nhắc tới chính là người dạy diễn xuất cho hắn. Mặc dù mấy cái hướng dẫn mang đầy phong cách ba xạo tào lao của anh ta không giống như một bài học, song anh ta là người duy nhất chỉ dạy cho hắn. Vì vậy nói rằng anh ta có một vị trí hơi độc lạ trong lòng hắn cũng không sai.
Nghĩ lại thì chắc bây giờ cha già đó chưa chết đâu nhỉ? Còn một năm lận mà.
Hắn hoài niệm trong lòng, đáp lại Trần Huy Ninh: "Em biết. Ba năm trước có gặp một lần."
"Cố Việt Nguyên là thằng nào? Sao mày biết mà tao không biết?" Hoài Mỏ Hỗn đột ngột thắc mắc.
Cái gì mà "ba năm trước có gặp"? Cậu ta chưa từng quen biết người nào họ Cố hết á!
Trương Viễn Hoài nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ba-hoan-luong/3325161/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.