Chương trước
Chương sau
Lễ tình nhân chính là thời cơ mà Trương Viễn Hoài đã nói. Hệ thống còn tưởng hắn có đối sách gì ghê gớm lắm, hóa ra là rình coi người ta vận động không lành mạnh.
Đúng là càng ngày càng tha hóa, ngay cả kế hoạch tử tế cũng nghĩ không ra được nữa rồi!
Haizz, tên này không có ý nghĩ đê tiện nhất, chỉ có đê tiện hơn.
Trương Viễn Hoài mang theo máy quay mai phục sẵn trong rừng, lúc thấy hai bóng người xuất hiện từ xa, hắn vội vàng nấp sau thân cây.
Theo như cốt truyện, ngày lễ tình nhân năm nay Chu Lôi và Trần Nhược sẽ có một buổi "dã chiến" kịch liệt ở đây. Hắn chỉ cần ẩn nấp quay cho thật sống động rồi tung lên mạng, mướn thủy quân mắng Chu Lôi thân là giám khảo cuộc thi lớn lại chơi quy tắc ngầm với thí sinh.
Ha ha đảm bảo danh tiếng cả hai mất sạch, dân mạng bị dắt mũi chắc chắn sẽ không tha cho họ.
Trương Viễn Hoài lúc đầu thì hào hứng lắm, lát sau hắn bắt đầu mất kiên nhẫn lầm bầm.
"Đm muỗi chích chết bà mà hai thằng chó này vẫn chưa chịu hành sự, yếu sinh lí hay gì?"
Hệ thống sáng kiến: "Muốn biết yếu hay không thì cậu nhảy vào chơi some là rõ á!"
Trương Viễn Hoài có ngu đến đâu cũng biết nó đang chơi khăm mình, còn lâu mới dám khen: "Mày đê tiện!"
Hắn giơ máy quay cả buổi vẫn chưa thu được thành quả gì, trong lòng có chút bực bội. Lúc này cảm giác ngứa ngáy còn hơi đau rát ở cổ khiến hắn không thể làm lơ.
Trương Viễn Hoài vừa nghĩ đến khả năng kia, chân lập tức run rẫy, long tơ dựng đứng cả lên, thần kinh căng như chảo. Nhưng cái thứ đó sao có thể để nó di chuyển mãi? Bàn tay anh dũng chộp lấy con sâu lông có sừng có cả gai xuống, quăng cái bụp, lúc chạm vào sợi long mềm của nó, hắn không nhịn được hét lên: "Aaa!!!"
Một tiếng hét thất thanh này vang lên, đón chờ hắn chính là chuyện còn đáng sợ hơn cả con sâu dưới đất.
Cặp tình nhân kia đã phát hiện hắn rồi!
Chu Lôi phản xạ rất nhanh, vừa nghe động tĩnh liền chạy mấy bước đến chỗ hắn, Trương Viễn Hoài gà mờ chỉ biết quơ loạn, chưa kịp phản kháng đã bị hắn ta áp chế.
Trần Nhược rất nhanh đuổi theo kịp, cậu kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Trương Viễn Hoài nhận thức được một chuyện đó là có thể thua sức mạnh nhưng không thể thua khí thế. Hắn cười đểu, vẻ mặt khiêu khích: "Sao tao không thể ở đây? Phá hỏng chuyện tốt của mày à?"
Trần Nhược nghi hoặc: "Chẳng phải anh nên ở sân bay sao?"
"Nói nhiều với hắn làm gì?" Chu Lôi liếc máy quay xụi lơ dưới đất, bàn chân không nhanh không chậm đạp xuống, nụ cười nguy hiểm nở rộ trên môi mỏng:
"Nếu đã dám chạy đến đây thì đừng hòng lành lặn trở về nữa."
Hắn lấy điện thoại gọi đàn em, rất nhanh một đám tây trang đã có mặt, Chu Lôi lạnh lùng hạ lệnh: "Đánh tới lúc hắn không thể chạy lung tung thì dừng!"
Trần Nhược nghe xong cũng hốt hoảng, vội níu tay Chu Lôi muốn ngăn lại. Cậu ta khẩn thiết nhìn hắn, khẽ lắc đầu phản đối.
Chu Lôi nhìn vẻ mặt của cậu vẫn không thay đổi quyết định, ngược lại thuyết phục Trần Nhược: "Hắn đem máy quay đến là để làm gì em không biết sao? Không cho hắn một bài học nhớ đời, hắn vĩnh viễn sẽ cắn em không buông!"
Những lời này thực sự đả động được Trần Nhược, cậu ta đấu tranh tâm lí một hồi, cuối cùng không nói nữa, đôi tay chậm chạp buông lỏng chính là câu trả lời.
Trần Nhược không đành lòng nhìn thẳng, cậu rũ mắt, đầu cúi xuống đất, quyết định làm ngơ.
Chu Lôi hài lòng xoa đầu cậu, sủng nịch nói: "Ngoan~"
Trái ngược với tình cảnh ngọt ngào trong khi hai người họ chim chuột với nhau, Trương Viễn Hoài bên này phải đối diện với một màn hội đồng thảm khốc.
Trương Viễn Hoài run rẩy nhìn đám người mặt lạnh chầm chậm đến gần, ánh mắt vô cảm của họ nhìn hắn chẳng khác gì vật chết. Hắn không ngừng lùi về phía sau, hoảng sợ cầu xin: "Đừng, đừng mà! Mấy người đừng có lại đây... Aaaaa!!!!"
Cơ thể hắn bị một người nắm lấy, dễ dàng nện vào gốc cây, hắn lăn xuống đất, cột sống như nứt toạt ra. Chưa hết, một kẻ khác sờ lên chân hắn, 'rắc' một tiếng dấy lên cơn đau thấu gan...
Lúc xe cấp cứu đến, Trương Viễn Hoài vẫn nằm xụi lơ trên đất, hai chân hắn bị bẻ lọi, trong lòng chỉ còn oán hận.
"Trần Nhược phải chết! Chu Lôi phải chết!"
Hệ thống nhìn giá trị hận thù đang không ngừng dao động đi lên, lo lắng gọi hắn: "Kí chủ! Kí chủ! Bình tĩnh lại đi!"
Nếu giá trị hận thù đạt cực đại, tinh thần thể của hắn sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng!
Tiếc là nó có gọi thế nào thì Trương Viễn Hoài cũng không đáp lại, hoàn toàn cô lập bản thân trong oán niệm dày đặc.
Hệ thống chưa từng gặp ai tiêu cực và dễ mất kiểm soát như vậy, nó quả quyết can thiệp vật lí làm hắn ngất đi.
...
Thời điểm Trương Viễn Hoài tỉnh dậy, trời chiều bóng ngả về tây, trong bầu không khí ngập mùi thuốc khử trùng là một mảng tịch mịch ảm đảm, lá khô theo cơn gió thổi qua cửa sổ rơi vào phòng càng tô đậm thêm màu thê lương.
Hắn nằm trên giường, câm lặng tìm cảm giác của đôi chân, cố gắng di chuyển, nhưng... không thể cử động...
Trương Viễn Hoài cứng nhắc nhìn khắp phòng, xung quanh chẳng có lấy một người trông nôm, bỗng nhiên tủi thân vô cùng.
Từ sau năm tám tuổi, Trương Viễn Hoài lần đầu nhớ ba mẹ. Nhưng không phải người sinh ra hắn, mà là ba mẹ Lý Khiêm.
Hắn nhớ khuôn mặt vô tư năng động của bà, nhớ từng đường nét khuôn mặt căng lên khi lo lắng cho hắn, nhớ cả vẻ ngoài lạnh trong nóng của ba.
Không biết từ khi nào hắn đã muốn coi họ như ba mẹ, cũng từng mong ước viễn vong ba mẹ ruột của hắn là họ. Hắn tham lam hơi ấm phụ mẫu, vô thức tiếp nhận tình thương, lụy đến mức yếu đuối.
Giờ khắc này, Trương Viễn Hoài mong nhớ họ khôn nguôi.
Ba mẹ đang ở nước ngoài không đợi được chắc lo lắng lắm?
Trương Viễn Hoài lần đầu tiên hành xử như một đứa trẻ bị bắt nạt, muốn gọi cho ba mẹ để mách lẻo, hi vọng được bảo vệ chở che trong tình thương.
Càng nghĩ hắn càng thấy nhớ, Trương Viễn Hoài mở điện thoại, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ba mẹ.
Hắn gấp gáp quay số, đầu bên kia đã đổ chuông rất lâu vẫn không có người bắt máy. Hắn thấp thỏm gọi lại vài lần, cuối cùng cũng kết nối được.
Không hiểu vì sao đầu bên kia vừa thông, nước mắt hắn liền rơi xuống, Trương Viễn Hoài lập tức nghẹn ngào gọi: "Mẹ---"
"Cậu là Lý Khiêm?" Một tiếng nói xa lạ cắt ngang, người bên kia mừng rỡ.
Hắn im bật, cảm xúc ngưng trệ, không biết vì sao tim Trương Viễn Hoài bỗng nhiên đập thình thịch dữ dội: "Đúng vậy, mẹ tôi đâu? Sao cô lại giữ điện thoại của bà?"
Lúc này người phụ nữ mới ngộ ra cảm xúc vừa rồi của mình quá thất thố, cô thấp giọng, có hơi ấp úng: "Chúng tôi cho người liên lạc với cậu rất nhiều lần nhưng cậu không bắt máy. Ba mẹ cậu trên đường đến sân bay gặp tai nạn... tuy được người tốt đưa đến bệnh viện nhưng thương tích quá nặng, đã... đã qua đời trong phòng cấp cứu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin nén bi thương."
*Bụp* Điện thoại trong tay trượt xuống đất.
Trương Viễn Hoài thất thần bất động, nhất thời không chấp nhận nổi biến cố này. Hắn trì trệ không hiểu nổi rốt cuộc y tá nói gì.
Trương Viễn Hoài ngơ ngạc lau giọt nước ấm từ mắt rơi xuống, hắn cứng nhắc giơ tay mình ra lau, lau đến điên cuồng, càng lau nước mắt càng nhiều.
Hành lang vắng lặng, mặt trời khuất núi để lại khoảng trời âm u, phòng bệnh cô tịch vang lên tiếng khóc thất thanh của thiếu niên.
Trương Viễn Hoài thậm chí còn không thể nói thành lời, chỉ có thể òa lên nức nở.
Vì cớ gì cướp đi của hắn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.