Những đóa tuyết điểm ở Lạc viện do Tiêu Quân chính tay vung trồng chui lên nền đất khoe sắc trắng thuần khiết xinh đẹp, tuyết đã phủ đầy mộ của Tiêu Quân và Từ Thụy Y, so với sự yên bình của người đã khuất, hoàng cung Hoành Lạc quốc ngược lại vì xuất hiện dịch bệnh mà loạn cào cào lên bởi biến chứng chẳng khác nào độc dược mà Từ Thụy Y từng đau khổ chịu đựng.
Sự tình và nguồn gốc dịch bệnh còn chưa tra rõ đầu đuôi, tối ngày tất niên năm Thuận Thiên thứ mười, biên giới báo tin Xích Nguyệt tộc liều mình tập kích trong đêm khiến quân Hoành Lạc không kịp trở tay, thương vong vô số.
Cảnh còn người mất, vị anh hùng của dân tộc, nam nhân anh dũng song toàn năm xưa trở thành vết nhơ không ai muốn nhắc đến, quốc gia hưng thịnh ngày nào trở thành dĩ vãng khó hình dung. Một mình Tiêu Thuận chống chọi với chiến sự, tại vị đến năm thứ mười hai thì không qua khỏi trọng bệnh mà băng hà. Thái tử non nớt lên ngôi, Hoành Lạc rơi vào cảnh khốn cùng nhất.
Giữa tình hình chiến sự cam ro, Hoành Lạc gồng mình với sự cực đoan của tử sĩ Xích Nguyệt tộc, phía Tây đại ngàn cờ Vĩnh dựng lên - Thần quốc tham chiến. Đồng thời, khi nghe được tin xấu này, cửa chùa Thiên Phúc mở ra, Tô Tuệ một thân khôi giáp dẫn đầu Tô gia ra chiến trường.
Nhờ sự lãnh đạo tài giỏi của Tô Tuệ, sĩ khí mới được nâng lên đôi chút, Hoành Lạc quốc cuối cùng đã vựt dậy tinh thần. Nhưng rõ ràng Tiêu gia đã hết số trị quốc, bấy giờ nhiều mối nguy lại cùng lúc nổi lên: hàng loạt nội gián Thần quốc trà trộn vào nắm giữ các điểm trọng yếu nhận thấy thời cơ liền nổi dậy; thương nhân không lo hàng gắn kinh tế bị lũng đoạn do chiến tranh mà lại buôn lậu vũ khí; dân chúng không tin vào hoàng tộc, vấn đề thiếu lương thực ép họ đến đường cùng, chỉ có thể cấu kết với nhau chia bè chia phái cướp bóc quân nhu để chiếm làm của riêng, giải quyết nạn đói.
Thù trong giặc ngoài, Hoành Lạc tiêu vong.
Mùa xuân thứ hai sau khi vua Thuận Thiên băng hà, trong cung lại không có nhiều máu như tưởng tượng.
Hoàng tộc quy hàng, nhưng tướng quân không phục...
Tướng sĩ Thần quốc đuổi theo Tô Tuệ đến lăng mộ hoàng gia, bấy giờ nàng đột ngột cười rộ quăng khôi giáp nát bét xuống đất, cùng lúc tiếng cơ quan khởi động uỳnh uỳnh nổi lên, bẫy chết mở ra, một đám tinh nhuệ đều bị giết sạch, tuy nhiên ngay sau đó cứu viện của Thần quốc lại đến ngày càng đông đảo, bọn chúng trực tiếp đốt lửa, tức thì hoàng lăng cháy rụi.
Sức cùng lực kiệt, Tô Tuệ nhắm mắt xuôi tay bên cạnh lăng mộ vua Thuận Thiên, cùng hắn chìm trong biển lửa tận diệt.
Triều đại trị vì của Tiêu thị đến đây là kết thúc.
Thần quốc trước kia tọa lạc tại một vùng đất thiên tai liên miên, nhưng cũng nhờ vậy mà thần dân đều rất nghị lực đoàn kết, sau khi thu nạp Hoành Lạc và Kinh Tiên thuộc địa trở thành quốc gia hưng thịnh trong phút chốc, Vĩnh thị bắt đầu một thời đại phồn vinh chưa từng có. Sau nhiều tranh cãi, long mạch cố cung Hoành Lạc vẫn là hưng thịnh nhất, vì vậy hoàng đế tại vị lúc bấy giờ quyết định dời đô về nơi này.
Mặc dù đã trải qua nhiều lần trùng tu phá bỏ, song vết tích tàn dư và kiến trúc đặc trưng của triều đại cũ ít nhiều vẫn được giữ lại, điển hình là điện An Khánh của vị công chúa duy nhất của Tiêu Thuận - Tiêu Lệ. Còn vì sao nó trở thành nơi ở của hoàng hậu, thì đó lại là một câu chuyện khác.
Năm Thịnh Thế thứ nhất, Thần quốc ân xá toàn lãnh thổ, hoàng tộc Tiêu thị có cả Tiêu Lệ quy thuận được gom thành một nhánh ban phủ, người đứng đầu là Tiêu Tế được phong Vương nhàn.
Hậu nhân của Tiêu Lệ công chúa qua nhiều đời nam nữ vẫn lấy họ Tiêu, bao gồm Tiêu Thục.
Địa vị của Tiêu gia ở Thần quốc vốn chỉ là hư danh không được xem trọng, nhưng đến đời vua Vĩnh Hiếu hiện tại thì như đổi sang trang mới.
Nguyên cớ Trương Viễn Hoài không rõ lắm.
"Còn chuyện gì khác ngoài yêu đâu?" Lúc này Đại Cát lên tiếng chỉ dẫn hắn.
"Cụ thể thế nào?"
"Năm xưa khi Vĩnh Hiếu vẫn còn là hoàng tử đi đến biên cương dẹp loạn tặc Vũ Khuynh quốc, không may rơi vào bẫy hiểm suýt chết, nhờ một tiểu binh không màng nguy hiểm giải cứu mới may mắn giữ được cái mạng. Sau đó hắn mang ơn người ta, thật ra cũng vì tiểu binh đó trắng trẻo xinh xẻo nên càng được tên hoàng tử đang ở nơi dương thịnh âm suy ưu ái. Tiểu binh được thăng chức trở thành phụ tá, cùng Vĩnh Hiếu thân cận ngày đêm cuối cùng sinh tình. Có điều tiệc vui chóng tàn, sau khi đẩy lùi Vũ Khuynh, hắn buộc phải hồi cung. Bữa tiếc chia tay, trong cơn manh động tình ái ngập tràng, hai người họ đã xảy ra quan hệ. Lúc này Vĩnh Hiếu mới biết tên phụ tá kia là nữ nhân, nhưng tiếc là tên phụ tá kia sợ quá bỏ trốn rồi. Bọn họ, cứ thế bỏ lỡ nhau." Câu cuối, giọng nó bỗng nhiên nhỏ xuống như thể tiếc nuối. Sau đó rất biết kể chuyện mà bỏ một nhịp mới nói tiếp:
"Vĩnh Hiếu trở về hoàng thành nhưng lòng vẫn mãi không quên ngày tháng ân ái cùng tên phụ tá kia, cuối cùng nó trở thành chấp niệm khó cầu. Hắn là trữ quân tương lai, hôn nhân đại sự không phải là chuyện hắn quyết định được, mặc dù lấy cái chết ra đe dọa nhưng vẫn phải khuất phục hiện thực tàn khốc, cuối cùng tuyệt vọng buông xuôi, ai gả hắn lấy, ngày động phòng đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sau hôm đó đồng nghĩa với những năm tháng sau này phải chăn đơn gối chiếc, dù vậy vẫn có người muốn đánh liều, điển hình là Tiêu gia. Đại diện Tiêu gia là đại tiểu thư Tiêu Đình - tức mẫu thân Vĩnh Tề. Trong quá trình liên hôn, Vĩnh Hiếu hiếm hoi cũng phải đến Tiêu gia một lần, bất ngờ là trong lần đó, hắn gặp được Tiêu Thục và một đứa trẻ lên năm. Đoán xem tiếp theo thế nào?"
"Sao hôm nay cậu lắm chuyện y chang con mèo 210* kia vậy?" Hoài điếc thắc mắc.
*Cho bạn nào đã quên hay không biết, 210 -> 2 và 10 (Số hai trong tiếng Việt và số mười trong tiếng Anh) -> Hai ten = Hentai (Đừng ai thắc mắc sao nó vậy, tui chôm trên mạng đó). Nói đến đây chắc ai cũng biết con mèo đen 210 là biểu tượng của web nào ha~~
Đại Cát im lặng nhìn kí chủ như thiểu năng.
Thì rõ ràng giọng kể chuyện là của Đại Lợi mà?
Cũng oan cho Trương Viễn Hoài, mặc dù giọng của hai đứa này không giống nhau mấy, nhưng đều cùng mang tông máy móc lành lạnh. Nếu Đại Lợi không cố ý ngựa ngựa làm nũng nâng cao tông giọng quả thực có một vài phần tương tự Đại Cát, người bình thường không để ý cũng dễ nhầm lẫn, hơn nữa Trương Viễn Hoài có phải loại tinh tế gì đâu.
Số là Đại Lợi đổi chỗ với Đại Cát, nhưng nó vô dụng không giúp Đại Cát xử lí công việc được nên rảnh rỗi sinh nông nỗi trợ giúp giải thích cho kí chủ, giờ đang muốn khóc thét khi cái tên vô tâm kia đến giọng mình cũng nhận chả ra.
[Đại Lợi: Méo, em không phải mèo 210! Oa hu hu.]
[Đại Cát:..]
[Thời Thần: Em ơi đừng khóc bóng tối sẽ bắt em đi.]
Đại Cát: "..."
Đại Lợi: "..." Gì vậy cha nội?
Tiếc cho Đại Lợi là tên tóc đỏ từ khi biết hai đứa đổi vị trí cho nhau liền tắt màn hình liên lạc nên nó không có cơ hội nhận ra cái thằng đang nhắn tin khùng điên này tuy cũng được gọi là Thời Thần, nhưng tên đầy đủ là "Thời khắc Thần kinh".
Trương Viễn Hoài nào biết Đại Lợi vừa làm một trận khóc nháo vì mình, hắn tùy tiện nghĩ một chút cũng ra một đống máu chó, đáp bằng lời bài hát: "Về đây bên nhau ta nối lại tình xưa?"
Đại Lợi cạn lời: "..."
Đại Cát lên tiếng khai sáng cho hắn: "Tiêu Thục là gái không chồng mà chửa..."
Trương Viễn Hoài bỗng nhiên bị chậm nhiệt: "Tính từ thời điểm Vĩnh Hiếu về cung đến nạp phi đến Tiêu Đình thời gian cũng gần năm năm. Vì vậy, con đầu lòng của họ đã được năm tuổi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]