Bởi vì sợ Trương Viễn Hoài lo lắng, y cố gắng không giãy giụa hay tỏ ra đau khổ, nhưng càng kìm nén, nỗi đau như nghiền nát lục phủ ngũ tạng, vụn vỡ từ tận cốt tủy càng giày vò y nghẹt thở.
Trương Viễn Hoài nhìn cả người Từ Thụy Y đang không ngừng run rẩy, nghe tiếng nghiến răng kìm nén để không bật ra tiếng hét khổ sở và đôi môi rướm máu mà xót xa. Hắn không nói lời thừa thải, dứt khoác ôm y vào lòng ngay dưới sàn lạnh, vì biết y nóng nên quả quyết cởi nửa trên y phục mình. Hắn kề vai gần miệng y, cố tỏ ra trấn tỉnh khuyến khích y cắn hắn.
'Phập' Ngay lập tức cơn đau từ vai truyền đến khiến hắn không nhịn được hít một hơi lạnh.
"Ưm- Không sao, không sao, ta không đau, ta rất mạnh." Hắn nhẹ giọng an ủi y, nước mắt lách tách cứ thế đã thành một mảng ước đẫm trên lưng y.
Càng chứng kiến Vĩnh Thương khổ sở, hắn càng cảm thấy ân hận vô cùng. Rõ ràng người mang đến mọi đau đớn của hiện tại cho y là Tiêu Quân, nhưng bản thân hắn lại dằn vật không thôi.
Vì lí do gì chứ?
Có lẽ, hắn hận mình đến quá muộn...
Hơi thở Từ Thụy Y gấp gáp và nặng nề tựa như toàn bộ dưỡng khí đều bị rút sạch, cơn co giật kể cả y cũng không thể kiểm soát khiến cơ thể run lên bần bật, vòng tay y bất giác siết chặt, móng tay theo cuồng ý muốn khảm thật sâu vào lưng Trương Viễn Hoài, muốn cào chóc da thịt hắn để thỏa sự điên dại của bản thân nhưng chống lại với suy nghĩ, y co quắp bàn tay thành nắm đấm tự đâm chính mình, nước mắt y hòa vào máu trên vai Trương Viễn Hoài, âm thanh nghẹn ngào thống khổ lấp đầy không gian tĩnh lặng.
Những lúc Từ Thụy Y đau đến ngất đi, rồi cũng vì đau mà tỉnh lại, trái tim Trương Viễn Hoài như muốn nát tan thành ngàn mảnh. Hai cơ thể nóng lạnh sít sao hòa vào nhau, hắn liên tục xoa đầu y, giọng nói ấm áp liên tục vang lên bên tai y, cố gắng truyền cho y sự khích lệ: "Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Cùng nhau chống chọi đến rạng đông, mãi đến lúc này Từ Thụy Y mới xem như giữ được cái mạng. Bấy giờ, người không trụ được là Trương Viễn Hoài, gần như ngay khi nghe được Từ Thụy Y bảo đảm bản thân không sao, hắn liền kiệt sức ngất đi.
Từ Thụy Y dùng hết sức mình mới có thể đặt hắn an vị trên giường, cẩn thận đắp thật nhiều chăn cho hắn, xong xuôi, y ngồi đực ở đó ngắm hắn ngủ.
Có cơn gió lớn phá tung cửa sổ, Từ Thụy Y chậm chạp đứng dậy đóng cửa. Khi trở về thấy có lọn tóc khuất ngang mặt Trương Viễn Hoài, y dịu dàng vén tóc hắn qua một bên, bỗng nhiên mỉm cười tỏ tường, nước mắt chảy xuống chua xót.
"Ngươi đã hi sinh vì ta quá nhiều."
Trương Viễn Hoài ngủ không ngon giấc, hắn mơ thấy ác mộng. Hắn thấy cơn đau trù ếm của Vĩnh Thương ập lên người mình, hắn giãy giụa trong thống khổ, Vĩnh Thương ngay bên cạnh cũng không thể giúp nỗi đau vơi đi chút nào. Cảm giác tra tấn bào mòn từ sâu trong cốt tủy quá đỗi chân thật, khiến hắn khi choàng tỉnh giấc, mắt đã lệ nhòa.
Trương Viễn Hoài hổ thẹn với Từ Thụy Y, ngay khi thấy y nằm cạnh mình liền không ngần ngại lao vào lòng y thút thít: "Ngươi không được một mình ở đây nữa, dọn đến tư phòng của ta đi."
Chính viện nhiều người qua kẻ lại, người nhiều chức vụ cũng đủ loại tính khí, khó tránh khỏi những lời ra tiếng vào không hay ho. Tiêu Quân vì sợ Từ Thụy Y bị bọn họ nhân lúc mình không có mặt giở trò bắt nạt nên mới cho người xây Lạc Viện này ngay bên cạnh, người phụ trách đều rõ ràng lí lịch, một khi có chuyện sẽ bị xử tử nên Từ Thụy Y vẫn chưa biết mình bị mắng chửi thành loại gì trong vương phủ.
"Được rồi đừng làm nũng nữa, ta nghe ngươi." Từ Thụy Y tỏ ra chán nản thở dài, có điều dáng vẻ cưng chiều trong ánh mắt đã bán đứng y.
Rõ ràng là sủng hắn tận trời rồi.
Từ Thụy Y xoa đầu hắn vài cái rồi tỏ vẻ muốn xuống giường, đoạn đang xỏ chân vào giày nhưng mãi không vào, loay hoay mãi thì 'rầm' một cái vang lên, tiếng động không lớn nhưng đủ làm Trương Viễn Hoài vốn lười biếng ngủ nướng cũng phải giật mình bật dậy.
Hắn nhìn vẻ mặt ôn hòa của Từ Thụy Y và chiếc giày văng trên bàn trà, hoàn toàn không liên kết được chuỗi sự việc nếu Đại Lợi không tiết lộ.
"Y mang giày mãi không được nên tức quá đã đá nó đi đó."
Trương Viễn Hoài: "..." Thật nhìn không ra.
Từ Thụy Y vẫn một bộ dạng tâm bình khí hòa đối mặt với ánh mắt quan ngại của hắn.
Ta vô tội.
Trương Viễn Hoài thở dài, quả quyết nhặt chiếc giày, tự giác cúi đầu mang cho y.
Rõ ràng y dễ nóng giận và mất kiểm soát hơn so với vẻ ngoài điềm đạm vốn có, ất hẳn vì thân nhiệt quá nóng hoặc nói đúng hơn là thứ bệnh lạ quái ác kia đã ảnh hưởng không ít đến tính khí của y. So với ấn tượng trong kí ức Tiêu Quân về lần đầu gặp gỡ và cả trí nhớ của hắn về Vĩnh Thương đều không phải là loại người có tính nết bất cần thế này.
Nghĩ lại mới nhớ, trong kí ức của Tiêu Quân còn có vô số đoạn mà Trương Viễn Hoài nhìn cũng ê cả mình. Từ Thụy Y lúc phát bệnh sẽ rất nóng nảy, đặc biệt ra tay ác, có khi còn chửi rủa văng tục...
Mẹ nó, sao lần phát bệnh vừa rồi y hiền thế? Tính khí từ khi hắn đến cũng có vẻ dịu hơn?
Vì y biết tình yêu đích thực tên Trương Viên Hoài đã đến rồi đúng không? Cmn yêu y chết mất!
Đại Lợi: "..." Quá trời điên rồi.
Nói gì thì nói, Đại Lợi không biết Vĩnh Thương trong trí nhớ Trương Viễn Hoài là hạng người ôn nhu phiêu dật ra sao chứ cái tên chủ thần nhân tạo họ Thượng tên Tích kia thì hành xử cục súc vậy là đúng rồi đó.
Do cái nết chứ bệnh tật gì~
Có lẽ biết Đại Lợi đang nghĩ xấu chủ nhân nên Đại Cát cũng gửi tin nhắn đến góp vui.
[Đại Cát: Tôi lại mong chờ đến lúc kí chủ biết được sự thật, không biết sẽ có bộ dạng gì đây?]
[Đại Lợi:...Có phải nhìn chủ nhân bị hành anh rất vui không?]
[Đại Cát: Còn phải hỏi?]
[Đại Lợi: Em nhớ đại nhân vẫn đang theo dõi mà ha?]
Tại sao anh dám đại nghịch bất đạo công khai vậy hả?
[Thời Thần: Không sao, tôi cũng thấy nó chướng mắt.]
Đại Lợi: "..."
Có ai làm 'cha' như ngài không?
[Đại Cát: Lượn lờ vầng trăng đêm vắng u sầu.]
"..." Đại Lợi hoàn toàn không bắt được tần số.
Khác với tưởng tượng một dạng thâm sâu của Đại Lợi khi nghĩ về bộ mặt nói tiếng thú lúc này của Đại Cát. Thật ra chính cậu ta cũng bất mãn muốn chết.
Lúc này đây, cậu đang ném một ánh mắt khinh bỉ lên màn hình trong suốt phản chiếu hình ảnh người đàn ông có mái tóc dài rực đỏ cầm acc của Thời Thần với biểu cảm ba phần tức nghẹn họng, bảy phần như ba.
Cậu hoàn toàn không có ý định nhắn ra cái câu đó!
"Lượn đi cho nước nó trong?" Tên tóc đỏ nào đó dựa theo cơ chế thuật toán giải mã ra câu nói của Đại Cát, hắn ta đường hoàng tiếp nhận ánh mắt của cậu, cười khà khà cực kì thiếu đòn.
Đại Cát: "!!!"
[Đại Lợi: È hèm, giải tán đi.]
Tui cảm thấy mấy người không được bình thường, tạm biệt.
Trái ngược với không khí náo nhiệt toát mùi hâm dở này, phía Trương Viễn Hoài hết sức bình yên. Từ Thụy Y đã nhanh chóng phục mệnh chuyển đến tư phòng của Tiêu Quân, còn Trương Viễn Hoài vẫn đang cố thuyết phục các tướng sĩ và nam nhân quan văn kia về phe mình.
Ừm, rất bình yên, là bình yên trước cơn bão.
Dây dưa đã mấy ngày trời, bọn họ ai nấy đều một mực lí lẽ, cố chấp giữ lập trường, không ai chịu nhường ai, Trương Viễn Hoài nói cũng sắp lột cả lưỡi rồi mà tình hình vẫn không khả quan cho lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]