Thuốc hỗ trợ bất lực với bệnh tật của bản thân, đây không phải là lần đầu Trương Viễn Hoài trải nghiệm. Ở thế giới thứ hai, Trương Viễn Thần một thân sa đọa trở thành con nghiện cũng là cảm giác này. Tinh thần bị bản năng khống chế, các loại thuốc hỗ trợ cai nghiện bị vô hiệu hóa từng giờ, cuối cùng sẽ chẳng còn con đường nào khác ngoài đánh mất lí trí. 
"Linh tuyền thật được tìm thấy rồi, bây giờ đang được sử dụng. Sớm thôi, sẽ chẳng còn mạt thế nữa." Đại Lợi báo cáo tình hình khả quan ngoài kia cho hắn, muốn giúp hắn phấn chấn hơn nhưng ngược lại khiến hắn đa sầu đa cảm nói: "Vậy là chỉ còn mình tao là quái vật." 
"Cậu đừng nói vậy mà, tui không có nghĩ thế, Vương Nhật càng không nghĩ thế! Cậu cũng không được coi thường bản thân!" Nó kích động phủ nhận. 
Trương Viễn Hoài bật cười: "Ai thèm mày an ủi, chẳng phải còn một Lục Thiên súc vật hơn tao sao?" 
Đại Lợi: "..." Thật ra nhìn bộ dạng gượng cười này của hắn, nó không vui nổi. 
"Cậu sao vậy? Lại muốn ngủ à?" Bỗng dưng đầu Trương Viễn Hoài gục xuống làm nó lo lắng không thôi. 
Hắn gà gật đáp qua loa một cái "Ừm" rồi ngủ luôn. 
Tình hình Trương Viễn Hoài tồi tệ, bên đây cũng chẳng khả quan hơn chút nào. 
"Anh đến góp vui cái gì?" Ngô Tùng bất mãn, lông mày bị cau lên muốn nhảy qua khỏi trán. 
Lâm Đào thẳng thắng, giọng điệu nhẹ tựa mây bay: "Tôi cảm thấy chuyến này chẳng ai về với tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ba-hoan-luong/2081647/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.