Thời Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một hồi, do đã chuyển đi không còn ngồi với Kỷ Khê Bạch nữa nên nếu hỏi bài trong giờ thì hơi bất tiện, đúng là chỉ có thể chờ đến giờ nghỉ giữa giờ hoặc tan học thôi.
Cuối cùng, cô gật đầu: "Cám ơn dì ạ."
Nghe vậy, khoé môi của Kỷ Khê Bạch ở nơi Thời Nguyệt không thấy được lặng lẽ nhếch lên.
Tuy Thời Nguyệt không thấy nhưng mẹ cậu lại bắt trọn khoảnh khắc ấy bằng kính chiếu hậu của xe, ánh mắt bà đưa qua lại hai người rồi cũng nở một nụ cười có nhiều thâm ý: "Không cần phải cám ơn dì, dì còn muốn cám ơn con đây này."
Thời Nguyệt gãi đầu: "Sao dì lại muốn cám ơn con ạ?"
"Khê Bạch chuyển đến Ninh Thành chẳng quen biết ai. Nếu không chờ con thì sao nó thích ứng nhanh vậy được." Lâm Tư Nhàn cười nói.
Theo bà, từ lúc Kỷ Khê Bạch chuyển đến Ninh Thành, nụ cười trên mặt con trai bà còn nhiều hơn trước kia gộp lại, khiến người làm mẹ như bà rất yên tâm.
Kỷ Khê Bạch nghe mẹ mình nói thế, hơi không tự nhiên nói: "Do con tự mình thích ứng tốt mà."
Thời Nguyệt cũng khá ngượng: "Dạ hình như con cũng chưa giúp được gì đâu ạ."
Ngược lại, cô còn cảm thấy Kỷ Khê Bạch đã giúp đỡ mình nhiều.
Lâm Tư Nhàn thấy nét mặt của con trai thì bà chỉ cười chứ không nói.
Xe rất nhanh đã đến trước khu nhà, khi xuống xe, Kỷ Khê Bạch cũng sẵn tay đem hộp đồ ăn của Lâm Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-anh-trang/3486526/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.