Thời Nguyệt nhất thời sửng sốt, vì biểu cảm của Kỷ Khê Bạch thật sự rất nghiêm túc. Lòng cô cũng hốt hoảng theo, dưới tình huống khó xử như vậy, cô đành lảng sang chuyện khác: "Nước đường đỏ ngon thật ấy."
Kỷ Khê Bạch tất nhiên là nhìn ra, cậu khẽ cười một tiếng rồi đáp: "Cậu thấy ngon thì để tớ pha thêm ly nhé."
Thời Nguyệt đưa ngay cái ly sang cậu: "Vậy phiền cậu nha!"
Thấy Kỷ Khê Bạch cầm ly ra ngoài, Thời Nguyệt vội vàng che lại trái tim đang đập rộn ràng, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô không biết vì sao Kỷ Khê Bạch lại đột nhiên nghiêm túc như thế, cũng không hiểu sao tim mình lại không thể khống chế như vậy.
Thời Nguyệt chỉ muốn mau đuổi Kỷ Khê Bạch đi để bản thân có cơ hội hít thở và trở nên bình tĩnh hơn.
Một lát sau, Kỷ Khê Bạch bưng ly đường đỏ thứ hai vào: "Tớ làm nguội xíu đi giùm cậu rồi, uống được liền luôn."
Trái tim trong lồng ngực vốn dĩ đã bình ổn lại vì lời này của Kỷ Khê Bạch mà nhộn nhịp trở lại, cô nói cám ơn và nhận lấy cái ly, nước đường đỏ cũng theo động tác kế tiếp mà được đưa vào miệng.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, ngoại trừ tiếng từ cái miệng nhỏ đang uống đường đỏ của Thời Nguyệt.
Kỷ Khê Bạch thấy sắc mặt Thời Nguyệt đã tốt hơn trước, nhưng vẫn chưa yên tâm: "Bây giờ cậu thấy sao?"
Thời Nguyệt sờ sờ bụng, nhẹ giọng nói: "Không đau như lúc nãy nữa, cám ơn nước đường đỏ của cậu."
Kỷ Khê Bạch lên mạng tìm kiếm rất nhiều, cuối cùng chỉ có phương pháp nước đường đỏ trông có vẻ uy tín nhất. Chuyện đau bụng này cậu không thể thay cô chịu đựng, chỉ có thể lo lắng mãi trong lòng.
"Cậu không cần lo lắng đâu, tớ đau mấy năm rồi mà. Qua hôm nay thì sẽ tốt lên thôi." Thời Nguyệt cười tủm tỉm an ủi Kỷ Khê Bạch: "Thật ra khó chịu nhất là bây giờ không được ăn kem, cũng không được ăn dưa hấu."
Nói xong điều này, Thời Nguyệt nhịn không được đành buông tiếng thở dài.
Kỷ Khê Bạch cũng hơi bất lực về khía cạnh này: "Mấy nay đừng nhớ đến mấy món đồ lạnh nữa, cậu chưa đau đủ à?"
Thời Nguyệt sờ chiếc bụng còn nhoi nhói của mình rồi vội lắc đầu, ngay sau đó còn nói thêm: "Hiện tại tớ bị thương. Nghỉ mấy ngày nhé?"
Kỷ Khê Bạch cười gật gật đầu: "Nghỉ ngơi đi, cơ thể cậu quan trọng nhất."
***
Mấy ngày Thời Nguyệt tới tháng này, Kỷ Khê Bạch thật sự không giục cô học hành gì cả, còn hỏi han cô ân cần, làm cô hưởng thụ vô cùng.
Hôm nay, Thời Nguyệt đang nằm xem TV thì Quan Vân Vi gọi đến.
"Nguyệt Nguyệt, mai đi dạo phố chứ? Sẵn tao mua quà sinh nhật cho mày luôn."
Lúc này, Thời Nguyệt mới sực nhớ ra ngày mai chính là sinh nhật cô, cô ngạc nhiên: "Suýt chút là tao quên luôn sinh nhật tao!"
"Cho mày nghĩ xem thích quà gì đó." Quan Vân Vi cười hì hì nói.
Thời Nguyệt không có điều gì đặc biệt muốn, cô suy xét xong bèn nói: "Mai chúng mình đi ăn lẩu, mày mời tao coi như quà sinh nhật."
Quan Vân Vi cười nói: "Được, quyết định vậy đi."
Vừa cúp máy xong thì Hướng Húc Dương cũng gọi đến, nói muốn hẹn cô ngày mai đi ăn.
Thời Nguyệt từ chối không chút nghĩ ngợi: "Mày tặng quà cho tao là được. Mai tao đi dạo phố với Vi Vi, cậu là con trai thì ở nhà đi."
Hướng Húc Dương bất lực ngang: "Mai là sinh nhật còn gì, tao còn định cho mày tận hưởng sinh nhật đúng chất."
"Không cần phiền đến vậy." Thời Nguyệt nói: "Quà của mày tới là được, mày tới hay không cũng chả sao."
Hướng Húc Dương: "..."
Chạng vạng.
Kỷ Khê Bạch đến kèm cặp Thời Nguyệt, tuy trước đó đều là Thời Nguyệt đến nhà Kỷ Khê Bạch nhưng bây giờ đã đổi sang đây rồi.
"Mai là sinh nhật cậu đúng không?" Kỷ Khê Bạch suy xét hồi lâu mới hỏi: "Cậu rảnh không?"
Thời Nguyệt đang giải đề, nghe cậu hỏi vậy thì sửng sốt ngẩng đầu: "Sao cậu biết mai là sinh nhật tớ, tớ hình như chưa nói cậu nghe bao giờ mà."
"Sinh nhật đâu phải chuyện gì bí mật, tớ biết không phải là việc rất bình thường à?" Kỷ Khê Bạch tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện sinh nhật là do cậu tự tìm Quan Vân Vi hỏi đâu.
Thời Nguyệt nghe cũng thấy hợp lý, ngay sau đó hơi tiếc nuối đáp: "Ngại thật. Mai tớ có hẹn đi dạo phố ăn cơm với Vi Vi rồi."
Sau khi nói xong, cô thấy vẻ buồn bã trên khuông mặt Kỷ Khê Bạch thì bổ sung ngay: "Mà chiều là tớ về rồi. Nếu lúc đó cậu rảnh thì tụi mình gặp!"
Thời Nguyệt vừa rời giường đã thấy chiếc bánh kem do ba mẹ mua cho mình trong tủ lạnh. Dù công việc bận rộn thế nào thì ba mẹ vẫn chưa bao giờ quên sinh nhật cô.
Cô cong mắt cắt một miếng bánh, còn lại để vào tủ lạnh để tối về ăn với ba mẹ.
Hẹn Quan Vân Vi ở phố đi bộ, khi cô tới thì Quan Vân Vi đã có mặt ở đó rồi.
Thời Nguyệt uống ngay một ngụm Coca ở tiệm lẩu, cảm giác mát lạnh của đá khiến cô không khỏi cảm thán một tiếng: "Mùa hè thì phải uống đá!"
Mấy hôm trước cô đã bị kỳ sinh lý tra tấn dã man quá đỗi, còn bị Kỷ Khê Bạch nhìn chằm chằm, đừng nói là đá lạnh, đến cả nước lạnh cô còn chẳng đụng tới.
"Sắp hết hè rồi. Tao chẳng muốn đi học tí nào." Nhớ đến chuyện sắp bước chân vào 12, Quan Vân Vi hơi bực.
Thời Nguyệt cười an ủi cô ấy: "Mình xong 12 là có thể tự do rồi."
"Cũng đúng. Trước đó mày bảo Kỷ Khê Bạch phải kèm cặp mày nên mới không có thời gian đi chơi với tao đúng không?" Quan Vân Vi hỏi.
Thời Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, tao xong bài trên trường còn phải chạy bài do Kỷ Khê Bạch giao. Bài tập quá nhiều, thật sự chẳng có thời gian chơi."
"Hướng Húc Dương còn phải chạy đến hỏi tao nữa cơ, hỏi sao mày bận đến nỗi không thấy mặt luôn vậy." Quan Vân Vi cười nói.
Thời Nguyệt hơi nhíu mày: "Tao nói rõ với nó rồi mà ta, sao nó còn hỏi nhỉ."
Quan Vân Vi nhún vai: "Không biết, chắc thấy quan hệ của mày với Kỷ Khê Bạch tốt nên ghen ghét."
Thời Nguyệt lười nghĩ thêm, bắt đầu "chiến đấu" với nồi lẩu trước mắt.
***
Chia tay Quan Vân Vi xong đã là buổi chiều, Thời Nguyệt liền đến nhà Kỷ Khê Bạch ngay sau đó.
Cô vừa nhấn chuông thì cửa đã mở.
Thời Nguyệt kinh ngạc chớp mắt: "Tớ mới nhấn một cái thôi mà, cậu lẹ vậy."
Kỷ Khê Bạch mất tự nhiên quay mặt đi: "Đúng lúc tớ đi uống nước, nghe tiếng nên ra mở cửa luôn."
Thời Nguyệt không nghĩ nhiều, cười hì hì theo sau vào cửa, rồi cô hỏi: "Quà đâu quà đâu, quà sinh nhật của tớ đâu?"
Kỷ Khê Bạch cười một tiếng, dắt cô tới nhà bếp và nói: "Tớ có chuẩn bị bánh kem cho cậu, cậu thổi nến ước nguyện trước đi. Lát nữa tớ tặng quà sau."
Mắt Thời Nguyệt sáng lên, cô hơi bất ngờ vì Kỷ Khê Bạch còn chuẩn bị bánh kem cho cô nữa.
Chiếc bánh kem dâu tây không quá lớn, chắc là phần hai người, mặt trên đã được cắm nến sẵn.
Kỷ Khê Bạch thắp nến rồi quay sang nói với Thời Nguyệt: "Ước đi."
Thời Nguyệt chắp tay trước ngực, chưa kịp ước đã rối rắm: "Tớ ước gì để dễ thực hiện đây?"
Kỷ Khê Bạch chưa kịp trả lời thì Thời Nguyệt đã nhắm mắt, mỉm cười ước: "Tớ hy vọng tớ có thể thi vào chung trường đại học với Kỷ Khê Bạch!"
Kỷ Khê Bạch bỗng chốc sửng sốt, thấy Thời Nguyệt thành kính thổi ngọn nến, cậu không khỏi cong môi nở nụ cười: "Nguyện vọng này tớ giúp cậu thực hiện."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]