Chương trước
Chương sau
Thành tích xếp hạng thi tháng được công bố, Thời Nguyệt bay thẳng lên top đầu lớp, thậm chí là top đầu khối.

Văn và Anh của cô vốn có số điểm khá cao, thậm chí riêng hai môn đó cũng thuộc hàng top đầu khối từ lâu. Chỉ là bên phía Toán và Lí thì hơi kém, sau khi hai môn này tiến bộ thì ưu thế càng rõ ràng hơn.

Chẳng qua đây chỉ là một kỳ thi tháng, nếu cô vẫn muốn giữ vững thì không dễ dàng như vậy.

"Kỷ Khê Bạch, tớ có thể tìm cậu kèm cặp miễn là không ảnh hưởng đến học tập của cậu chứ?" Thời Nguyệt trông mong nhìn cậu.

Đối với cô mà nói, việc cô nên làm bây giờ là ôm chặt lấy đùi Kỷ Khê Bạch, vì thật sự dùng quá tốt!

Kỷ Khê Bạch cười gật đầu: "Thoải mái đi."

Đáy mắt Thời Nguyệt xẹt qua sự vui sướng, cô phấn khích tột độ, cứ sợ bản thân nhịn không nổi mà xông lên ôm chầm lấy Kỷ Khê Bạch mất: "Bây giờ cậu có muốn ăn gì không, tớ mua cho!"

"Tớ hơi khát."

"Được, vậy chờ tớ xíu!"

Kỷ Khê Bạch chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Thời Nguyệt lại đứng dậy bước ra khỏi lớp thật.

Thời Nguyệt vừa xuống cầu thang đã gặp Quan Vân Vi, cô kéo tay Quan Vân Vi đi đến tầng dưới: "Vi Vi, tao mời mày ăn."

Quan Vân Vi tất nhiên là vui xỉu rồi, cô ấy tủm tỉm hỏi: "Tâm trạng tốt như vậy là do kết quả thi tháng tốt hửm?"

"Không phải, Kỷ Khê Bạch nói sẽ kèm tao tiếp đó." Thời Nguyệt cong mắt trả lời.

Quan Vân Vi sờ  sờ cằm, ghẹo: "Nguyệt Nguyệt, bây giờ mày nghiêm túc quà, tao nhìn mà tao muốn noi gương theo luôn."

"Nghiêm túc học tập đi." Thời Nguyệt vỗ vai cô ấy: "Mình cùng cố rồi sau này học chung đại học!"

"Vậy để tao thử xem." Quan Vân Vi gãi gãi đầu: "Sao thì thành tích hiện tại của tao cũng tầm trung thôi à."

"Không là gì đâu, mày không hiểu gì cứ hỏi tao, Kỷ Khê Bạch giảng cho tao rồi thì tao sẽ  nói lại cho mày nghe." Thời Nguyệt cong mắt: "Vậy là nâng được thành tích liền."

Quan Vân Vi ôm chặt Thời Nguyệt: "Được đấy Nguyệt Nguyệt, đã vậy thì sao mày mời ăn được, tao mời mới đúng!"

***

Thời Nguyệt kiên trì muốn trả tiền nước cho Kỷ Khê Bạch, cô không định mua thêm món gì, nhưng Quan Vân Vi lại mua cho Thời Nguyệt một gói snack tôm(*).

"Khách sáo với tao làm gì." Quan Vân Vi nhét gói snack tôm vào tay Thời Nguyệt, thấy chai nước trên tay cô thì tò mò hỏi: "Mua cho Kỷ Khê Bạch à?"

Thời Nguyệt hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, cậu ấy giúp tao nhiều như vậy, một chai nước đâu là gì."

"Cũng đúng." Quan Vân Vi t gật đầu phụ hoạ: "Sao mày tìm được một người cùng bàn như thế được nhỉ, lời được một gia sư miễn phí."

Hai người ra khỏi căn tin trường thì gặp Hướng Húc Dương đang định đi đến.

Cậu ấy vừa chơi bóng rổ xong, tóc trên trán đã đẫm mồ hôi. Nhưng trông chẳng chật vật tí nào, ngược lại càng đẹp trai hơn.

"Hướng Húc Dương, sao ngày nào mày cũng biết mỗi bóng rổ thôi vậy." Quan Vân Vi thấy cậu ấy đi đến thì nói khinh một câu.

"Không chơi bóng rổ thì làm gì." Hướng Húc Dương đáp.

Lúc này, mắt cậu đụng phải chai nước trong tay Thời Nguyệt, cậu ấy duỗi tay cười nói: "Cho tao chai này đi, tao vừa định mua nước."

Thời Nguyệt chưa nói gì thì Quan Vân Vi đã đáp trước: "Nguyệt Nguyệt mua cho Kỷ Khê Bạch, mày muốn uống sao không tự mua."

Nụ cười trên môi Hướng Húc Dương tắt ngủm, nét mặt lạnh xuống: "Hừ, tao tự mua."

Cậu ấy vừa nói xong đã thẳng thừng bỏ đi mất.

Câu nói còn chưa thốt khỏi miệng Thời Nguyệt thì Hướng Húc Dương đã biến mất ở chỗ ngoặt.

"Nó sao vậy? Kì kì sao ấy." Quan Vân Vi nghi hoặc hỏi.

Thời Nguyệt nhìn nơi Hướng Húc Dương biến mất, khẽ nhíu mày: "Tao cũng không biết. Dạo này cứ lơ tao, tao còn chưa nói được hai câu thì nổi giận, tao nghi ngờ là tuổi phản nghịch của nó tới."

"Chắc thế rồi." Quan Vân Vi gật đầu: "Chứ không thì sao nữa."

***

Hướng Húc Dương đi thẳng vào căn tin, nhưng sắc mặt vẫn xấu như cũ.

Bạn Hướng Húc Dương mua một chai nước tới đưa cho cậu, mở miệng hỏi: "Mày sao thế, sắc mặt kém ghê. Mới chơi bóng rổ có tí, mày yếu thế."

Hướng Húc Dương nhận lấy chai nước, lạnh mặt nói: "Mày mới yếu đấy."

"Chứ sao mặt thúi thế?" Cậu bạn nọ cười nhạo, ngay sau đó lại hỏi: "Không phải mày bận tám với Thời Nguyệt à, sao đến nhanh vậy?"

"Bớt nhắc tới nó đi." Hướng Húc Dương nhấp môi nói.

Cậu bạn: "Sao đấy? Hai người cãi nhau?"

"Không có." Hướng Húc Dương rầu rĩ đáp.

"Tao còn tưởng tụi bây cãi nhau đó, trước kia tụi bây như hình với bóng. Từ lúc Kỷ Khê Bạch chuyển trường tới rồi ngồi cùng bàn với Thời Nguyệt thì ít thấy tụi bây đi với nhau hẳn." Cậu bạn nọ tiếp tục nói: "Gần đây tao nghe người ta đồn là Kỷ Khê Bạch đang yêu đương với Thời Nguyệt đấy, không biết thật hay giả nữa."

Hướng Húc Dương sau khi nghe được nửa câu sau thì mặt mày tái mét: "Ai yêu ai cơ?"

"Kỷ Khê Bạch và Thời Nguyệt đó." Cậu bạn kia lườm Hướng Húc Dương: "Mày không biết à, đợt trước đồn dữ lắm. Chỉ là thành tích kỳ này của Thời Nguyện tiến bộ rõ rệt, nên mọi người mới nghĩ chắc không phải, tại nếu yêu đương thì sao thành tích lại mỗi lúc một tốt nổi."

Thấy Hướng Húc Dương im lặng, cậu bạn vẫn lảm nhảm tiếp: "Mày với Thời Nguyệt thân vậy mà Thời Nguyệt không nói gì với mày à?"

Hướng Húc Dương lúc này làm gì có tâm trạng nghe cậu bạn lải nhải tiếp, ngửa đầu uống một ngụm nước to rồi cất bước đi nhanh khỏi căn tin.

Bây giờ cậu ấy chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, cần có thời gian suy nghĩ kĩ càng.

***

Lúc Thời Nguyệt về lớp thì không thấy Kỷ Khê Bạch đâu, cô để nước trên bàn cậu rồi quay đầu chia sẻ đồ ăn vặt với Quan Vân Vi.

Trong văn phòng, Điền Hạo gọi Kỷ Khê Bạch đến.

"Biết tại sao thầy tìm con không?" Điền Hạo hỏi.

Kỷ Khê Bạch ngờ ngợi nhưng vẫn lắc đầu như cũ: "Không biết ạ."

"Thành tích của Thời Nguyệt tiến bộ là nhờ con kèm bạn đúng không? Hai đứa thường xuyên kề cạnh nhau?" Điền Hạo hỏi một cách uyển chuyển.

Kỷ Khê Bạch ngước mắt, ánh mắt nhìn thẳng Điền Hạo không chút tránh né: "Thầy nghe thấy gì rồi nên mới muốn tìm con xác nhận đúng không."

Điền Hạo giấu giếm ho khan hai tiếng, rồi nói: "Thời Nguyệt là con gái, da mặt mỏng, thành tích lần này tiến bộ rất nhiều, thầy sợ tìm bạn thì ảnh hưởng đến bạn ấy. Thầy chỉ muốn xác nhận rằng hai đứa có thật sự yêu đương không?"

Ông nói xong, sợ những lời này không đủ thoả đáng, bổ sung ngay: "Thầy không cảm thấy tình yêu tuổi học trò là xấu, chỉ là các con sắp mười hai rồi, đặt hết tâm tư vào học hành sẽ càng tốt hơn, dù sao thì tương lai còn dài."

Kỷ Khê Bạch nhấp môi trả lời: "Thầy đừng lo, hiện tại con với Thời Nguyệt không có yêu đương."

Nghe được lời này, Điền Hạo bình tĩnh hẳn: "Không yêu thì quá tốt, à với chuyện con kèm được cho bạn thì rất tốt, bạn thật sự đã tiến bộ nhiều. Nhưng con đừng để mình quá phân tâm, phải lo giữ vững thành tích hiện tại."

Kỷ Khê Bạch gật đầu.

"Được rồi, vậy thì con về lớp đi."

Kỷ Khê Bạch xoay người rời khỏi văn phòng, chẳng qua khóe môi lại cong lên.

Cậu chỉ nói hiện tại không yêu, sau này thì chưa chắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.